TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 47
Chương 47

Những người sáng suốt có mặt đều có thể nhìn ra Trưởng hoàng tử không phải bị cảm nắng, rất có thể là có chuyện khác xảy ra. Nhưng không một ai đứng ra giúp Đàm Dữu nói chuyện, không ai chủ động lên tiếng nói đồng ý đưa Trưởng hoàng tử về Cần Chính Điện.

Lưu Sanh Uyển gần hơn, nhưng đối với Tư Mục hiện tại thì không an toàn bằng Cần Chính Điện.

Đàm Dữu hiểu điều đó, cho nên nàng nửa bước không lùi, không nhường chút nào.

Đôi tay Đàm Chanh rũ bên người nắm chặt thành quyền, hít sâu đi tới hai bước, đứng cạnh Đàm Dữu sóng vai với nàng, rũ mắt chắp tay hành lễ với Thái Quân Hậu, "Thái quân hậu, Lưu Sanh Uyển quá gần Ngự Hoa Viên, tiếng người ồn ào, thực sự không bằng Cần Chính Điện tĩnh dưỡng tốt hơn cho Trưởng hoàng tử."

Nàng muốn tạo một bậc thang cho Thái quân hậu cũng muốn che chở muội muội mình.

Sắc mặt Thái quân hậu tức khắc càng khó coi hơn.

Đàm Chanh và Đàm Dữu khác nhau, thân phận khác nhau, hàm ý đại diện cũng khác nhau.

Đàm Dữu giằng co với Thái quân hậu miễn cưỡng có thể dùng chữ "tín" làm cớ.

Nhưng lúc này Đàm Chanh mở miệng, trong sân dường như sẽ có điều gì đó thay đổi.

Vẻ mặt quần thần vi diệu, hoặc lộ liễu hoặc ngấm ngầm nhìn về phía Hoàng thượng Tư Vân và Đàm lão thái thái.

Nếu lúc này Đàm thái phó cũng lên tiếng, vậy thì không đơn giản là vấn đề Trưởng hoàng tử đi đâu nghỉ ngơi nữa.

Đáng tiếc lão thái thái đang chuyên chú chỉnh sửa tay áo của mình, đầu không ngẩng như thể không biết một tôn nữ của mình đang giằng co với Thái quân hậu không nhường, một tôn nữ khác lại đứng ra phụ họa. Trong sân bỗng chốc trở nên yên lặng, vừa đúng lúc này Yên Chi đã mời ngự y về.

Ngự y họ Thẩm, năm nay hơn bốn mươi tuổi, vừa chạy đến trán đã đầy mồ hôi. Một tay nàng ta xách hòm thuốc đeo trên vai, tay kia kéo tay áo lau mồ hôi trên trán hành lễ với Tư Vân và Thái quân hậu.

Thái quân hậu thấy ngự y đến như thể thở phào nhẹ nhõm, "Nếu ngự y đã đến vẫn là nên khám trước ở Lưu Sanh Uyển, nếu không có trở ngại gì thì lại về Cần Chính Điện."

Trong lòng Thái quân hậu cũng không thoải mái, người trong lòng Đàm Dữu là cốt nhục của ông ta, là nhi tử ông ta. Nhưng chính vì Trưởng hoàng tử nắm quyền tham chính nên hắn không chỉ là một Trưởng hoàng tử đơn thuần, ông ta mới không thể làm chủ cho hắn như hiện tại.

Phụ quân ruột không thể làm chủ cho nhi tử, cả triều trên dưới thật sự chưa từng nghe thấy. Đặc biệt ông ta còn là Thái quân hậu.

Đàm Dữu cũng nhẹ nhàng thở phào đồng thời nhẹ giọng nói với Thẩm ngự y đang bắt mạch cho Tư Mục trước mặt, "Ta đoán điện hạ có thể là bị cảm nắng."

Đàm Dữu cảm giác Thẩm ngự y hẳn là người của Trưởng hoàng tử, vì nàng thấy Thẩm ngự y khi nắm lấy cổ tay Tư Mục đã dùng tay áo che đi lòng bàn tay đầy bùn đất và máu của Tư Mục.

Thẩm ngự y bắt mạch xong thì nhíu mày, sau đó xoay người nói với Thái quân hậu và Tư Vân, đặc biệt là hành lễ với Tư Vân, "Điện hạ có dấu hiệu bị cảm nắng, theo ý thần cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi. Không bằng đưa đi Cần Chính Điện trước để thần kê hai thang thuốc dùng."

Ngự y đã mở lời, sắc mặt Thái quân hậu dù có khó coi cũng không tiện kiên trì nữa.

Tư Vân nói: "Vậy thì đưa đi Cần Chính Điện."

Tư Vân ra hiệu cho ngự y, "Ngươi cẩn thận chăm sóc, không được có chút sơ suất nào."

Nàng ta lại nhìn về phía Đàm Dữu, "Ngươi đưa Trưởng hoàng tử đi đi."

"Còn những người khác, chúng ta đi Vĩnh Nhạc Cung. Cung yến đều đã dọn xong, chư vị theo trẫm cùng qua đó vui vẻ." Tư Vân thích nhất sự kiện này, thậm chí vừa đi vừa thảo luận với mấy vị đại thần về những khúc nhạc sẽ dùng trong bữa tiệc.

6

0

1 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.