0 chữ
Chương 2
Chương 2
Lúc ấy sinh viên còn cố gắng giới thiệu để mua chuộc nàng: "Cô ơi, cô có biết nữ tôn NP không, thơm lắm đó.”
Đàm Dữu: "..."
Dù tác phong có phần "lão cán bộ", tuổi tác thực tế của Đàm Dữu cũng chỉ mới 27, chưa đến mức là đồ cổ thế kỷ trước.
Nàng khép sách lại trầm mặc nhìn sinh viên: "Luật Hôn nhân của nước ta điều thứ hai viết, thực hiện hôn nhân tự do, chế độ hôn nhân một vợ một chồng.”
Sinh viên: "..."
Đàm Dữu cầm sách trở về văn phòng. Vì sinh viên nói nó "thơm lắm", Đàm Dữu liền muốn xem nó "thơm" đến mức nào. Nàng là một giảng viên đại học thế hệ mới, dù không thể tách rời quá xa khỏi vòng tròn xã hội của sinh viên nhưng nếp sống ngủ sớm dậy sớm của nàng đã khác biệt với đa số người trong xã hội.
Mở sách ra, Đàm Dữu mới phát hiện cuốn sách này chủ yếu kể về câu chuyện nữ chính An Tòng Phượng một đường đi lêи đỉиɦ cao quyền lực đồng thời thu về tám phu lang, trong đó có nam chính Liễu Thịnh Cẩm.
Tác giả có thể là một người "nghiện chi tiết", đến cả thời gian ngủ của nữ chính cũng được phân bổ rõ ràng. Tám giờ mỗi đêm, nàng ngủ với mỗi người một giờ. Thực sự công bằng và chính xác, thể hiện đúng nghĩa kỹ thuật “cân bằng hoàn hảo không chênh lệch”.
Đàm Dữu mỗi ngày đều ngủ đủ tám tiếng tỏ vẻ không hiểu và vô cùng khϊếp sợ với kiểu ngủ này của nữ chính.
Sẽ không đột tử sao?
Đàm Dữu lật qua loa rồi đem cuốn NP "thơm nức" này cùng với những cuốn tiểu thuyết khác khóa vào tủ.
Lúc ấy nàng làm sao có thể ngờ rằng mình sẽ xuyên vào cuốn sách này. Khi đã trở thành một nhân vật trong sách thì tâm tình của nàng đã hoàn toàn khác, thậm chí nàng còn có chút hối hận vì đã không đọc kỹ chi tiết trong tiểu thuyết.
Điều may mắn duy nhất là giới tính của nàng không thay đổi, ít nhất nàng không phải là một trong tám phu lang của nữ chính.
Dù nàng không nhớ rõ chi tiết trong sách nhưng nếu đã từng đọc qua cốt truyện, Đàm Dữu cảm thấy mình ít nhiều cũng có thể nhớ được một ít. Việc nhớ được bao nhiêu thì hoàn toàn phụ thuộc vào vận may của nàng.
Sau khi chết đuối còn có thể sống lại một lần nữa đã nói lên vận may của nàng vẫn khá tốt.
Đàm Dữu từ nhỏ lớn lên trong đại viện cùng gia gia. Kể từ khi gia gia qua đời, nàng chẳng còn ai để vướng bận. Đến nỗi đồ dùng điện tử cũng chẳng có, Đàm Dữu tập mãi thành thói quen. Nàng cũng rất ít khi dùng điện thoại
Đồ dùng điện tử giống như một thứ ma túy hiện đại quá đỗi mê hoặc và làm tê liệt tư duy con người. Ngón tay cứ thế lướt vô định, chớp mắt một cái là thời gian đã trôi đi mất.
Đàm Dữu luôn mong học sinh của mình buông điện thoại xuống và tập trung nghe giảng nhưng tiếc thay, chúng luôn "ngoài mặt vâng lời, trong lòng làm trái".
Sau này, Đàm Dữu học được ma pháp đối phó với ma pháp: nàng mua một chiếc máy gây nhiễu sóng tín hiệu. Từ đó trong giờ học nàng không còn nghe thấy tiếng "timi" nữa.
Ma cao một thước, đạo cao một trượng — tóm lại luôn có cách để đối phó.
Đàm Dữu: "..."
Dù tác phong có phần "lão cán bộ", tuổi tác thực tế của Đàm Dữu cũng chỉ mới 27, chưa đến mức là đồ cổ thế kỷ trước.
Nàng khép sách lại trầm mặc nhìn sinh viên: "Luật Hôn nhân của nước ta điều thứ hai viết, thực hiện hôn nhân tự do, chế độ hôn nhân một vợ một chồng.”
Sinh viên: "..."
Đàm Dữu cầm sách trở về văn phòng. Vì sinh viên nói nó "thơm lắm", Đàm Dữu liền muốn xem nó "thơm" đến mức nào. Nàng là một giảng viên đại học thế hệ mới, dù không thể tách rời quá xa khỏi vòng tròn xã hội của sinh viên nhưng nếp sống ngủ sớm dậy sớm của nàng đã khác biệt với đa số người trong xã hội.
Mở sách ra, Đàm Dữu mới phát hiện cuốn sách này chủ yếu kể về câu chuyện nữ chính An Tòng Phượng một đường đi lêи đỉиɦ cao quyền lực đồng thời thu về tám phu lang, trong đó có nam chính Liễu Thịnh Cẩm.
Đàm Dữu mỗi ngày đều ngủ đủ tám tiếng tỏ vẻ không hiểu và vô cùng khϊếp sợ với kiểu ngủ này của nữ chính.
Sẽ không đột tử sao?
Đàm Dữu lật qua loa rồi đem cuốn NP "thơm nức" này cùng với những cuốn tiểu thuyết khác khóa vào tủ.
Lúc ấy nàng làm sao có thể ngờ rằng mình sẽ xuyên vào cuốn sách này. Khi đã trở thành một nhân vật trong sách thì tâm tình của nàng đã hoàn toàn khác, thậm chí nàng còn có chút hối hận vì đã không đọc kỹ chi tiết trong tiểu thuyết.
Điều may mắn duy nhất là giới tính của nàng không thay đổi, ít nhất nàng không phải là một trong tám phu lang của nữ chính.
Sau khi chết đuối còn có thể sống lại một lần nữa đã nói lên vận may của nàng vẫn khá tốt.
Đàm Dữu từ nhỏ lớn lên trong đại viện cùng gia gia. Kể từ khi gia gia qua đời, nàng chẳng còn ai để vướng bận. Đến nỗi đồ dùng điện tử cũng chẳng có, Đàm Dữu tập mãi thành thói quen. Nàng cũng rất ít khi dùng điện thoại
Đồ dùng điện tử giống như một thứ ma túy hiện đại quá đỗi mê hoặc và làm tê liệt tư duy con người. Ngón tay cứ thế lướt vô định, chớp mắt một cái là thời gian đã trôi đi mất.
Đàm Dữu luôn mong học sinh của mình buông điện thoại xuống và tập trung nghe giảng nhưng tiếc thay, chúng luôn "ngoài mặt vâng lời, trong lòng làm trái".
Ma cao một thước, đạo cao một trượng — tóm lại luôn có cách để đối phó.
10
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
