0 chữ
Chương 17
Chương 17
Tiểu thị được Tư Mục gọi là Yên Chi ngồi bên cạnh cung kính mở miệng: "Vậy kế hoạch của điện hạ?"
Tư Mục nhìn móng tay, mắt phượng hơi cụp xuống, lông mi rũ xuống tạo thành một bóng râm che khuất thần sắc đáy mắt hắn.
Hắn nhẹ nhàng mềm mại mở miệng, giọng nói bất đắc dĩ lại tiếc nuối: "Đàm gia là thái phó ba triều, ta vốn định quang minh chính đại tính kế đích trưởng nữ của Đàm gia. Nhưng nếu không thể công khai ta cũng không thể từ bỏ."
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Tư Mục như xin ý kiến Yên Chi, giọng điệu ngoan ngoãn: "Ngươi nói có phải không?"
Yên Chi lập tức hiểu ra, "Nô đã biết."
"Còn nữa..." Tư Mục một tay chống mặt, lười biếng tùy ý chọn tư thế thoải mái dựa vào gối mềm "Ngươi hãy nói ngay trong đêm cho Ngô đại nhân biết một tiếng rằng vì để Ngô Gia Duyệt có thể có công danh trong kỳ thi mùa thu, bản cung sẽ chọn một lão sư giám sát việc học của nàng ta."
Dọa chết bọn họ, tiện thể cho những người đó ngừng nghỉ hai ngày.
Yên Chi mắt mang ý cười, từ tủ ngầm trong xe ngựa lấy ra tấm thảm lông giũ ra nhẹ nhàng khoác lên người Tư Mục, "Nô sẽ đi làm ngay."
Tư Mục cởi giày nằm trên đệm mềm, mặt cọ cọ tấm thảm lông mềm mại thoải mái mà hài lòng nhắm mắt lại.
Hắn trông như đã ngủ nhưng giọng nói lại rất tỉnh táo mang theo ý cười khinh thường.
"Bọn họ cũng chỉ có chút năng lực đó thôi."
Thậm chí còn không bằng Đàm Dữu biết giả vờ.
Xe ngựa nhẹ nhàng chậm rãi đi về phía trước, cuối cùng dừng lại ở cửa cung. Yên Chi nhẹ nhàng đánh thức Tư Mục.
Tư Mục ngáp một cái, khi đặt tay lên mu bàn tay Yên Chi giẫm lên ghế nhỏ để xuống xe ngựa, ánh trăng mỏng manh chiếu vào khiến ánh mắt hắn sáng ngời, rất có hứng thú mở miệng, "Yên Chi, ta nghĩ ra nên để ai làm phu tử cho Ngô Gia Duyệt rồi."
Giọng điệu hắn hoạt bát nhẹ nhàng cực kỳ giống một thiếu niên đơn thuần vô hại.
Trên đường phố kinh thành, Ngô đại nhân vén màn xe thò đầu ra ngoài quở trách Ngô Gia Duyệt: "Có mỗi việc nhỏ như vậy mà ngươi cũng làm không xong."
Ngô đại nhân tức đến ngực phập phồng, một tay chỉ vào Ngô Gia Duyệt đang đi theo kiệu, một tay khẽ vuốt ngực: "Cái thứ Đàm Dữu đó là loại hàng gì chứ, chỉ là đội lốt hàn lâm mà thôi, thật ra chỉ là một đứa ăn chơi trác táng không não, một kẻ ngu xuẩn!"
"Đừng nói là không bằng ngươi, nàng ta ngay cả Bạch gia, Tô gia cũng không bằng."
Ngô đại nhân thân hình mập mạp vừa phát hoả, cảm xúc kích động làm bà ta phải thở hổn hển.
Đàm Dữu là một kẻ ngu xuẩn, sao một ván bài tốt lại đánh nát bét.
Đàm gia với địa vị và gia thế như vậy, trong phủ chỉ có hai vị chủ tử lại không có tỷ muội đông đúc, miễn là Đàm Dữu thông minh một chút, bề ngoài xử lý tốt quan hệ với Đàm lão thái thái và Đàm Chanh tĩnh tâm chờ thời cơ, sớm muộn gì cũng có ngày vượt qua Đàm Chanh.
Ngay cả khi không thể so bì với vị đích trưởng tỷ này, Đàm Dữu cứ an tâm làm một thứ muội nghe lời, hai người Đàm gia ở kinh thành cũng sẽ không để nàng ta chịu thiệt. Đàm Dữu đâu lưu lạc đến nỗi Đàm gia không quản Hàn Lâm Viện cũng không hỏi han như bây giờ?
Tư Mục nhìn móng tay, mắt phượng hơi cụp xuống, lông mi rũ xuống tạo thành một bóng râm che khuất thần sắc đáy mắt hắn.
Hắn nhẹ nhàng mềm mại mở miệng, giọng nói bất đắc dĩ lại tiếc nuối: "Đàm gia là thái phó ba triều, ta vốn định quang minh chính đại tính kế đích trưởng nữ của Đàm gia. Nhưng nếu không thể công khai ta cũng không thể từ bỏ."
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Tư Mục như xin ý kiến Yên Chi, giọng điệu ngoan ngoãn: "Ngươi nói có phải không?"
Yên Chi lập tức hiểu ra, "Nô đã biết."
"Còn nữa..." Tư Mục một tay chống mặt, lười biếng tùy ý chọn tư thế thoải mái dựa vào gối mềm "Ngươi hãy nói ngay trong đêm cho Ngô đại nhân biết một tiếng rằng vì để Ngô Gia Duyệt có thể có công danh trong kỳ thi mùa thu, bản cung sẽ chọn một lão sư giám sát việc học của nàng ta."
Yên Chi mắt mang ý cười, từ tủ ngầm trong xe ngựa lấy ra tấm thảm lông giũ ra nhẹ nhàng khoác lên người Tư Mục, "Nô sẽ đi làm ngay."
Tư Mục cởi giày nằm trên đệm mềm, mặt cọ cọ tấm thảm lông mềm mại thoải mái mà hài lòng nhắm mắt lại.
Hắn trông như đã ngủ nhưng giọng nói lại rất tỉnh táo mang theo ý cười khinh thường.
"Bọn họ cũng chỉ có chút năng lực đó thôi."
Thậm chí còn không bằng Đàm Dữu biết giả vờ.
Xe ngựa nhẹ nhàng chậm rãi đi về phía trước, cuối cùng dừng lại ở cửa cung. Yên Chi nhẹ nhàng đánh thức Tư Mục.
Tư Mục ngáp một cái, khi đặt tay lên mu bàn tay Yên Chi giẫm lên ghế nhỏ để xuống xe ngựa, ánh trăng mỏng manh chiếu vào khiến ánh mắt hắn sáng ngời, rất có hứng thú mở miệng, "Yên Chi, ta nghĩ ra nên để ai làm phu tử cho Ngô Gia Duyệt rồi."
Trên đường phố kinh thành, Ngô đại nhân vén màn xe thò đầu ra ngoài quở trách Ngô Gia Duyệt: "Có mỗi việc nhỏ như vậy mà ngươi cũng làm không xong."
Ngô đại nhân tức đến ngực phập phồng, một tay chỉ vào Ngô Gia Duyệt đang đi theo kiệu, một tay khẽ vuốt ngực: "Cái thứ Đàm Dữu đó là loại hàng gì chứ, chỉ là đội lốt hàn lâm mà thôi, thật ra chỉ là một đứa ăn chơi trác táng không não, một kẻ ngu xuẩn!"
"Đừng nói là không bằng ngươi, nàng ta ngay cả Bạch gia, Tô gia cũng không bằng."
Ngô đại nhân thân hình mập mạp vừa phát hoả, cảm xúc kích động làm bà ta phải thở hổn hển.
Đàm Dữu là một kẻ ngu xuẩn, sao một ván bài tốt lại đánh nát bét.
Đàm gia với địa vị và gia thế như vậy, trong phủ chỉ có hai vị chủ tử lại không có tỷ muội đông đúc, miễn là Đàm Dữu thông minh một chút, bề ngoài xử lý tốt quan hệ với Đàm lão thái thái và Đàm Chanh tĩnh tâm chờ thời cơ, sớm muộn gì cũng có ngày vượt qua Đàm Chanh.
8
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
