TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8

Đồng Uyển hỏi, giọng khô khốc:

"Thật... thật sự nghiêm trọng vậy sao?"

Thật ra đến lúc này, bà vẫn chưa hình dung nổi cái gọi là "tận thế" đáng sợ thế nào.

Trong đầu vẫn còn mù mịt.

Giang Thất Nhu gật đầu nghiêm túc:

"Đúng vậy, rất nghiêm trọng. Chậm một chút thôi, e rằng sẽ chết rất nhiều người."

Lời này khiến ai nấy đều sững sờ, sắc mặt trầm hẳn xuống.

Mãi đến ngày hôm sau, người Giang gia mới dần hiểu được tình hình bên ngoài tồi tệ đến mức nào.

Những thành trì họ đi qua đều nứt nẻ, nhà cửa hoang tàn, không một bóng người.

Mỗi lần dừng xe nghỉ chân, họ đều phát hiện giếng nước đã cạn trơ đáy, ngay cả một ngụm nước cũng không còn lấy được.

Giang đại bá vừa thở dài, vừa vò đầu:

"Nước mang theo không nhiều. Nếu tình hình cứ thế này… sau này biết làm sao đây."

Giang Thất Nhu dịu giọng an ủi:

"Đại bá, sư phụ ta có để lại cho ta một viên dẫn thủy châu. Ta nghĩ lượng nước trong đó chắc đủ cho cả nhà mình dùng hơn một năm. Người đừng lo."

Nghe vậy, Giang đại bá mới khẽ thở phào:

"Vậy ăn chút gì rồi đi tiếp thôi."

Bớt được một mối lo, sắc mặt mọi người cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.

Nhân lúc ấy, Giang Thất Nhu tranh thủ đi dạo quanh, không ngờ lại nhặt được một đàn cừu cùng hai con bò bên cạnh một cánh đồng lúa mạch khô cạn.

Vừa định sang phía khác xem thử, thì bỗng nhiên một tiếng "ầm" vang lên từ phía xa.

Nàng giật mình quay đầu, lập tức trợn tròn mắt.

Từ hướng thành Thủy Nguyệt, ánh lửa bốc cao ngút trời, giống như... núi lửa phun trào?!

Nhưng sao lại như vậy được? Thành Thủy Nguyệt chẳng phải là một thành trì nằm giữa vòng nước hay sao?

Ngơ ngác chốc lát, nàng vội vàng quay về chỗ xe ngựa.

Lúc này, Giang đại bá, Giang Đình cùng những người khác cũng đang chết lặng nhìn về phía đám cháy đang bốc lên cao...

Hồi lâu sau, Giang đại bá mới khẽ lẩm bẩm:

"Hồi nhỏ ta từng nghe các cụ nói, dưới thành Thủy Nguyệt có một ngọn núi lửa, được phong ấn bằng đại trận hoàn thủy. Ta khi ấy còn không tin. Ai ngờ... lại là thật."

Ông ta không dám tưởng tượng, nếu Tiểu Thất không kịp quay về, hoặc bọn họ khởi hành muộn hơn một chút, thì sẽ ra sao.

Chỉ e, đó mới thật sự là tai họa diệt thân.

Đồng Uyển cùng Từ thị và mọi người bên cạnh cũng sợ đến sững người, mãi mới hoàn hồn lại.

Giang Thất Nhu lấy lại tinh thần, lập tức giục:

"Đại bá, cha, chúng ta đi nhanh thôi!"

"Được! Đi ngay! Mau lên đường!"

Mọi người vội chỉnh đốn lại tinh thần, tăng tốc tiếp tục hành trình.

Lần này, tốc độ xe ngựa nhanh gấp đôi so với trước.

Suốt ba ngày ròng rã vượt đường, thời tiết mỗi lúc một oi ả, ngựa cũng dần mỏi mệt, tốc độ chậm lại thấy rõ.

Tới khi trời chạng vạng, phía trước bỗng xuất hiện một đoàn người lớn chắn ngang đường. Xe ngựa buộc phải dừng lại.

"Nhất Trầm, ngươi lên trước xem xảy ra chuyện gì." Giang đại bá vừa lau mồ hôi, vừa giục con trai.

"Vâng, ta đi ngay." Giang Nhất Trầm đáp lời, nhảy khỏi xe, chạy thẳng về phía trước.

Giang Thất Nhu thuận tay đưa cho đại bá một bát canh đậu xanh ướp lạnh:

"Đại bá, người nghỉ chút đi."

"Ôi chao…" Giang đại bá thực sự vừa khát vừa đói, uống một hơi cạn sạch cả bát.

Giang Thất Nhu cũng chia phần canh đậu cho mọi người trong nhà, rồi tự mình uống một bát giải nhiệt.

Chưa bao lâu, Giang Nhất Trầm đã vội vã quay lại:

"Cha, nhị thúc… là mấy người thành chủ. Họ đi linh thuyền đến Giang Thành, phát hiện nước ở đó cạn sạch, không thể đi thuyền được nên phải đổi đường. Không ngờ linh thuyền gặp trục trặc, rơi xuống đất phát nổ… ngay phía trước thôi!"

Lời còn chưa dứt, đã thấy một nhóm người lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ chạy theo tới.

5

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.