0 chữ
Chương 14
Chương 14
Sắc mặt Mặc Tử Hàng lập tức tối sầm lại, cười khẩy: “Đã là thiếu phu nhân nhà họ Mặc rồi, cậu ta còn có cái gì mà không vui? Tiểu Tô, em đừng để tâm đến mấy người ngoài lề đó, trong lòng anh chỉ có em mới là người quan trọng nhất, cậu ta không xứng để so với dù chỉ một sợi tóc của em.”
Tần Tô nghe vậy thì trong lòng vui hẳn lên, nhưng vẫn nói: “Dù sao thì cậu ấy cũng là vợ của anh.”
“Cái gì mà vợ! Anh cũng chưa từng chạm vào cậu ta!” Mặc Tử Hàng nhắc tới Thượng Thanh Viễn là liền mất kiên nhẫn, nhưng vẫn không quên thể hiện tình cảm với Tần Tô: “Trong lòng anh, chỉ có em mới là…”
“Tử Hàng!” Tần Tô làm ra vẻ nghiêm túc, lạnh mặt nâng cao giọng ngắt lời hắn ta.
Mặc Tử Hàng nháy mắt liền héo, vội vàng dỗ dành: “Được rồi, anh không nói nữa. Chờ đến khi anh ly hôn với người kia xong rồi, anh sẽ chứng minh cho em thấy!”
Nếu Diệp Minh Sanh nghe được cuộc đối thoại của hai người kia, chắc chắn sẽ mắng một câu tra nam và bạch liên đúng chuẩn là một đôi, đã muốn ly hôn thì ly nhanh nhanh đi, sao còn đi giày vò Thượng Thanh Viễn người ta làm gì?
Nhưng cậu không nghe được, tất nhiên cũng không có cơ hội để thể hiện chính nghĩa.
Vì vô tình gặp lại tra nam, Diệp Minh Sanh không tránh khỏi nhớ đến kết cục của nguyên chủ trong tiểu thuyết.
Nguyên chủ vốn dĩ đã có tâm lý thù ghét đối với người có được danh phận vợ chính thức của Mặc Tử Hàng, cũng chính là Thượng Thanh Viễn. Trước khi tiếp xúc là ganh tỵ, sau khi tiếp xúc thì càng thêm mất lý trí, tìm đủ mọi cách để hãm hại Thượng Thanh Viễn.
Mặc Tử Hàng lại là một tên có tính chiếm hữu rất mạnh, bản thân hắn ta có thể bắt nạt Thượng Thanh Viễn, nhưng đổi lại là người khác ngoại trừ Tần Tô thì không được. Bất kỳ nhân tình nào dám động đến Thượng Thanh Viễn đều sẽ bị hắn ta trả đũa, tất nhiên là nguyên chủ cũng không ngoại lệ.
Trong truyện thì sau nhiều lần hãm hại Thượng Thanh Viễn, nguyên chủ bị Mặc Tử Hàng trả thù, suýt nữa bị chặt tay chặt chân rồi ném ra vùng hoang vu. Cố Tắc Tuân vì tình nghĩa từng là vợ chồng đã cứu cậu một mạng, đưa người rời khỏi Vân Thành, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Dù sao cũng đã ly hôn, lại còn không có tình cảm, làm vậy đã xem như là tận tình tận nghĩa.
Thế nhưng nguyên chủ mới rời khỏi Vân Thành không bao lâu, lại đã chết trong một vụ tai nạn giao thông do Mặc Tử Hàng dàn dựng, chết không nhắm mắt.
Tần Tô nghe vậy thì trong lòng vui hẳn lên, nhưng vẫn nói: “Dù sao thì cậu ấy cũng là vợ của anh.”
“Cái gì mà vợ! Anh cũng chưa từng chạm vào cậu ta!” Mặc Tử Hàng nhắc tới Thượng Thanh Viễn là liền mất kiên nhẫn, nhưng vẫn không quên thể hiện tình cảm với Tần Tô: “Trong lòng anh, chỉ có em mới là…”
“Tử Hàng!” Tần Tô làm ra vẻ nghiêm túc, lạnh mặt nâng cao giọng ngắt lời hắn ta.
Mặc Tử Hàng nháy mắt liền héo, vội vàng dỗ dành: “Được rồi, anh không nói nữa. Chờ đến khi anh ly hôn với người kia xong rồi, anh sẽ chứng minh cho em thấy!”
Nhưng cậu không nghe được, tất nhiên cũng không có cơ hội để thể hiện chính nghĩa.
Vì vô tình gặp lại tra nam, Diệp Minh Sanh không tránh khỏi nhớ đến kết cục của nguyên chủ trong tiểu thuyết.
Nguyên chủ vốn dĩ đã có tâm lý thù ghét đối với người có được danh phận vợ chính thức của Mặc Tử Hàng, cũng chính là Thượng Thanh Viễn. Trước khi tiếp xúc là ganh tỵ, sau khi tiếp xúc thì càng thêm mất lý trí, tìm đủ mọi cách để hãm hại Thượng Thanh Viễn.
Mặc Tử Hàng lại là một tên có tính chiếm hữu rất mạnh, bản thân hắn ta có thể bắt nạt Thượng Thanh Viễn, nhưng đổi lại là người khác ngoại trừ Tần Tô thì không được. Bất kỳ nhân tình nào dám động đến Thượng Thanh Viễn đều sẽ bị hắn ta trả đũa, tất nhiên là nguyên chủ cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng nguyên chủ mới rời khỏi Vân Thành không bao lâu, lại đã chết trong một vụ tai nạn giao thông do Mặc Tử Hàng dàn dựng, chết không nhắm mắt.
6
0
4 tuần trước
8 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
