0 chữ
Chương 31
Chương 31
Nguyễn Tâm không suy nghĩ nhiều liền nói: “Tôi nghĩ nam chính chắc chắn là người nhiều điểm nhất rồi. Dù sao nguyên chủ cũng từng vì anh ta mà phát điên cơ mà. Nghĩa là nếu tích điểm từ anh ta thì có thể giảm bớt oán khí của nguyên chủ, đẩy nhanh tiến độ... Vậy anh ta đáng giá bao nhiêu điểm?”
Hệ thống im lặng, không trả lời. Nguyễn Tâm hơi cau mày.
Bị đá vào thế giới truyện bởi một nữ phụ đã đủ phiền, nhưng đến cả hệ thống này cũng khiến người ta thấy là lạ.
Nguyễn Tâm có cảm giác mình như con chuột trắng trong một mê cung thí nghiệm. Mỗi khi cô dừng lại hay do dự, hệ thống lại giống như một bàn tay vô hình, âm thầm đẩy cô tiến về phía trước.
Có lẽ, cô chỉ là công cụ để đạt được một mục đích nào đó.
Nhưng... cô có thể làm gì được chứ?
Nguyễn Tâm vốn không phải người có dã tâm lớn. Cô cũng chẳng mơ gì những màn tranh đấu long trời lở đất. Với cô, chỉ cần sống những ngày bình dị, đi làm rồi về nhà, nhàn rỗi ôm chăn nằm lướt điện thoại là đã quá đủ hạnh phúc rồi.
Nhưng khi cuộc sống an yên đó bị đảo lộn, thì mục tiêu của cô là gì?
Dù sao đi nữa, hiện giờ xem như cô cũng có một mục tiêu, mà cũng đồng thời là cái giá phải trả.
Rõ ràng rồi, khi cô đang hưởng thụ thân xác của người khác, vật chất sung túc của người khác, thì ít nhất... cũng nên làm gì đó xứng đáng để trao đổi, đúng không?
Tất nhiên, sự thật là... Cô cũng đâu có quyền lựa chọn.
“Thật là! Nghĩ lắm làm gì cho mệt?”
Nguyễn Tâm tự vỗ trán, lắc đầu xốc lại tinh thần: “Rồi, tiếp theo nên làm gì đây?”
Chủ nhật yên ả trôi qua.
Xử lý xong vụ An Thâm, cô chờ nửa ngày cũng không nghe thấy hệ thống thông báo gì.
Bài tập làm xong hết, mẹ thì không cho chơi máy tính, ở nhà lại chán muốn chết, thế là cô quyết định chuồn ra ngoài đi net ngồi chơi.
Thành phố H cũng to đấy, nhưng chỗ giải trí thực ra chẳng có bao nhiêu. Nhất là mấy quán net, quanh đi quẩn lại cũng chỉ từng đó. Và thế là Nguyễn Tâm đυ.ng trúng người quen.
“Chào lớp trưởng…”
Lý Tử Thục nhỏ giọng chào, mặt thoáng vẻ lo lắng.
“Chào bạn…”
Nguyễn Tâm cũng chẳng biết nên đáp thế nào cho phải.
Khoan đã… sao lại có chút xấu hổ thế này?
Trường nghiêm cấm học sinh đến "net đen", vậy mà hai cán bộ lớp lại vô tình... hội ngộ nơi này.
Cái tình huống này, chẳng khác nào hai cấp trên dưới trong một công ty đυ.ng nhau ở... trung tâm massage bí ẩn nào đó.
“Cậu cũng lên mạng à?” Lý Tử Thục hỏi thêm một câu.
“Ừ, mình cũng vậy.” Nguyễn Tâm đáp, rồi chọn chỗ ngồi xuống.
Lý Tử Thục trông rụt rè mà có phần kích động, dè dặt ngồi xuống cạnh cô. Một phần là muốn thân thiết với Nguyễn Tâm hơn, phần khác lại sợ bị chê.
Cô bé hơi cúi đầu, cố che đi khuôn mặt không mấy xinh xắn của mình.
Nguyễn Tâm thì chẳng nghĩ gì nhiều, mở máy lên bắt đầu tìm truyện đọc. Nhưng bây giờ vẫn còn sớm, truyện mới thì ít, mấy bộ cũ đọc vào lại thấy “cổ xưa” một cách lạ kỳ, nội dung thì chán và cũ rích.
Nhưng nhắc đến Lý Tử Thục…
Cô liếc mắt nhìn "cái đuôi nhỏ" bên cạnh, trong đầu bất chợt hiện lên mọi ký ức liên quan đến người này. Trong nguyên tác, nhân vật này bị mô tả cực kỳ mờ nhạt, nhưng nhờ ký ức của nguyên chủ, Nguyễn Tâm mới hiểu được nguyên chủ thật sự rất quá đáng.
Hệ thống im lặng, không trả lời. Nguyễn Tâm hơi cau mày.
Bị đá vào thế giới truyện bởi một nữ phụ đã đủ phiền, nhưng đến cả hệ thống này cũng khiến người ta thấy là lạ.
Nguyễn Tâm có cảm giác mình như con chuột trắng trong một mê cung thí nghiệm. Mỗi khi cô dừng lại hay do dự, hệ thống lại giống như một bàn tay vô hình, âm thầm đẩy cô tiến về phía trước.
Có lẽ, cô chỉ là công cụ để đạt được một mục đích nào đó.
Nhưng... cô có thể làm gì được chứ?
Nguyễn Tâm vốn không phải người có dã tâm lớn. Cô cũng chẳng mơ gì những màn tranh đấu long trời lở đất. Với cô, chỉ cần sống những ngày bình dị, đi làm rồi về nhà, nhàn rỗi ôm chăn nằm lướt điện thoại là đã quá đủ hạnh phúc rồi.
Dù sao đi nữa, hiện giờ xem như cô cũng có một mục tiêu, mà cũng đồng thời là cái giá phải trả.
Rõ ràng rồi, khi cô đang hưởng thụ thân xác của người khác, vật chất sung túc của người khác, thì ít nhất... cũng nên làm gì đó xứng đáng để trao đổi, đúng không?
Tất nhiên, sự thật là... Cô cũng đâu có quyền lựa chọn.
“Thật là! Nghĩ lắm làm gì cho mệt?”
Nguyễn Tâm tự vỗ trán, lắc đầu xốc lại tinh thần: “Rồi, tiếp theo nên làm gì đây?”
Chủ nhật yên ả trôi qua.
Xử lý xong vụ An Thâm, cô chờ nửa ngày cũng không nghe thấy hệ thống thông báo gì.
Bài tập làm xong hết, mẹ thì không cho chơi máy tính, ở nhà lại chán muốn chết, thế là cô quyết định chuồn ra ngoài đi net ngồi chơi.
Thành phố H cũng to đấy, nhưng chỗ giải trí thực ra chẳng có bao nhiêu. Nhất là mấy quán net, quanh đi quẩn lại cũng chỉ từng đó. Và thế là Nguyễn Tâm đυ.ng trúng người quen.
Lý Tử Thục nhỏ giọng chào, mặt thoáng vẻ lo lắng.
“Chào bạn…”
Nguyễn Tâm cũng chẳng biết nên đáp thế nào cho phải.
Khoan đã… sao lại có chút xấu hổ thế này?
Trường nghiêm cấm học sinh đến "net đen", vậy mà hai cán bộ lớp lại vô tình... hội ngộ nơi này.
Cái tình huống này, chẳng khác nào hai cấp trên dưới trong một công ty đυ.ng nhau ở... trung tâm massage bí ẩn nào đó.
“Cậu cũng lên mạng à?” Lý Tử Thục hỏi thêm một câu.
“Ừ, mình cũng vậy.” Nguyễn Tâm đáp, rồi chọn chỗ ngồi xuống.
Lý Tử Thục trông rụt rè mà có phần kích động, dè dặt ngồi xuống cạnh cô. Một phần là muốn thân thiết với Nguyễn Tâm hơn, phần khác lại sợ bị chê.
Cô bé hơi cúi đầu, cố che đi khuôn mặt không mấy xinh xắn của mình.
Nguyễn Tâm thì chẳng nghĩ gì nhiều, mở máy lên bắt đầu tìm truyện đọc. Nhưng bây giờ vẫn còn sớm, truyện mới thì ít, mấy bộ cũ đọc vào lại thấy “cổ xưa” một cách lạ kỳ, nội dung thì chán và cũ rích.
Cô liếc mắt nhìn "cái đuôi nhỏ" bên cạnh, trong đầu bất chợt hiện lên mọi ký ức liên quan đến người này. Trong nguyên tác, nhân vật này bị mô tả cực kỳ mờ nhạt, nhưng nhờ ký ức của nguyên chủ, Nguyễn Tâm mới hiểu được nguyên chủ thật sự rất quá đáng.
12
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
