0 chữ
Chương 30
Chương 30
Ánh mắt nữ tử áo trắng dần trở nên tuyệt vọng, cuối cùng nhắm mắt lại, giọng nhẹ như gió thoảng: "Đại cục đã định, gϊếŧ ta đi."
"Gϊếŧ chị?" Nữ tử áo hồng làm bộ tủi thân, "Chị yêu quý à, sao ta nỡ gϊếŧ chị được?"
Nữ tử áo trắng im lặng, lòng như tro tàn.
Bất chợt, cô gái áo hồng ôm chầm lấy chị, dịu dàng gọi tên khuê các của nàng, giọng nói trở nên mềm mỏng: "Chị có biết ta đợi ngày này bao lâu rồi không? Ta luôn muốn được ôm chị như thế này. Nhưng chị thì sao? Từ khi vào cung đến giờ, chị chưa từng nhìn ta lấy một lần."
Nói rồi, nàng siết chặt lấy vai người chị, cúi đầu, đôi môi kề sát rồi hôn xuống, nụ hôn vừa kéo dài vừa say đắm.
"Ngươi làm gì vậy!" Nữ tử áo trắng kinh hãi thốt lên.
Cô gái áo hồng bật cười lớn, giọng nói mang theo sự cố chấp điên cuồng: "Chị vẫn không hiểu lòng em sao? Giờ đây mọi chướng ngại giữa chúng ta đã bị dọn sạch rồi. Dù là quý phi hay tên hoàng đế chó má đó đều phải chết! Từ nay về sau chị chỉ có thể ở bên em, và chỉ được nhìn em mà thôi!"
…An Thâm trố mắt nhìn màn hình.
Anh lặng lẽ đóng máy tính lại, hai tay đặt lên bàn, ngồi bất động trong bóng đêm.
…Đây là cái quỷ gì vậy trời???
"Bộp!"
An Thâm ngã bịch xuống đất từ trên ghế, cả người ngồi đơ tại chỗ.
Anh là ai? Anh vừa mới xem cái gì vậy???
“Tích tắc, tích tắc…”
Tiếng đồng hồ trong phòng vẫn đều đặn vang lên, còn con người thì im phăng phắc như đã... ngừng thở.
Đầu óc treo máy một hồi lâu, An Thâm không kìm được mà hồi tưởng lại đêm qua, cái đêm mà cô gái mặc đồ thể thao đen, tên là Nguyễn Tâm đấm túi bụi tên đầu trọc mặc mũ bảo hiểm, miệng còn gằn từng chữ: “Vừa nãy con nhỏ đó đẹp hả? Đẹp đến nỗi anh cũng dám nhìn à?”
Kết hợp thêm câu nói của Diệp Mộ Nhan...
Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh của Nguyễn Tâm bất ngờ trùng khớp với nữ chính trong truyện.
Không lẽ...
Trong đầu An Thâm bật lên một ý nghĩ vô cùng to gan.
Không, không thể nào đâu.
Anh chầm chậm đứng dậy, cố gắng gạt bỏ cái suy nghĩ đáng sợ kia. Nhưng ánh mắt lại bất giác dừng trên trang truyện...
An Thâm vốn định thoát ra, nhưng cuối cùng lại ngồi xuống tiếp tục đọc.
Chết thật, hình như mình… bị nghiện mất rồi.
“Đinh!”
[+30 điểm, chúc mừng chủ nhân đã bóp chết mầm mống tình yêu của An Thâm.]
Nguyễn Tâm vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng nhắc của hệ thống.
Ơ? Vậy là... thành công rồi à?
Cô ngồi đờ ra trên giường, mắt mới hé một nửa, cả người vẫn còn trong trạng thái ngái ngủ.
Sau một lúc lơ ngơ, Nguyễn Tâm mới lướt mắt nhìn bảng dữ liệu: Điểm Hắc Tâm (Black Heart) là 45; điểm Tiểu Ác Ma hôm qua dùng mất 99, nhưng tối lại tăng lên, giờ là 172.
“Xa xôi mù mịt ghê.”
Cô thở dài nhìn thanh tiến độ của điểm Hắc Tâm.
Hệ thống lên tiếng: “Chủ nhân cần tìm ra tâm nguyện thật sự của nguyên chủ.”
Nguyễn Tâm tựa lưng vào gối, lười biếng nói: “Cô ta chẳng phải chỉ muốn tôi cướp đàn ông của Diệp Mộ Nhan sao?”
Hệ thống: “Trọng điểm là đàn ông nào đó, đàn ông mà có thể đổi được điểm ấy mà. À, nhắc luôn: ‘thiện cảm’ mới chỉ là có chút hứng thú, còn ‘tình ý’ thì là thực sự thích hoặc có ham muốn với Diệp Mộ Nhan rồi nha.”
“À thì ra vậy.”
"Gϊếŧ chị?" Nữ tử áo hồng làm bộ tủi thân, "Chị yêu quý à, sao ta nỡ gϊếŧ chị được?"
Nữ tử áo trắng im lặng, lòng như tro tàn.
Bất chợt, cô gái áo hồng ôm chầm lấy chị, dịu dàng gọi tên khuê các của nàng, giọng nói trở nên mềm mỏng: "Chị có biết ta đợi ngày này bao lâu rồi không? Ta luôn muốn được ôm chị như thế này. Nhưng chị thì sao? Từ khi vào cung đến giờ, chị chưa từng nhìn ta lấy một lần."
Nói rồi, nàng siết chặt lấy vai người chị, cúi đầu, đôi môi kề sát rồi hôn xuống, nụ hôn vừa kéo dài vừa say đắm.
"Ngươi làm gì vậy!" Nữ tử áo trắng kinh hãi thốt lên.
Cô gái áo hồng bật cười lớn, giọng nói mang theo sự cố chấp điên cuồng: "Chị vẫn không hiểu lòng em sao? Giờ đây mọi chướng ngại giữa chúng ta đã bị dọn sạch rồi. Dù là quý phi hay tên hoàng đế chó má đó đều phải chết! Từ nay về sau chị chỉ có thể ở bên em, và chỉ được nhìn em mà thôi!"
Anh lặng lẽ đóng máy tính lại, hai tay đặt lên bàn, ngồi bất động trong bóng đêm.
…Đây là cái quỷ gì vậy trời???
"Bộp!"
An Thâm ngã bịch xuống đất từ trên ghế, cả người ngồi đơ tại chỗ.
Anh là ai? Anh vừa mới xem cái gì vậy???
“Tích tắc, tích tắc…”
Tiếng đồng hồ trong phòng vẫn đều đặn vang lên, còn con người thì im phăng phắc như đã... ngừng thở.
Đầu óc treo máy một hồi lâu, An Thâm không kìm được mà hồi tưởng lại đêm qua, cái đêm mà cô gái mặc đồ thể thao đen, tên là Nguyễn Tâm đấm túi bụi tên đầu trọc mặc mũ bảo hiểm, miệng còn gằn từng chữ: “Vừa nãy con nhỏ đó đẹp hả? Đẹp đến nỗi anh cũng dám nhìn à?”
Kết hợp thêm câu nói của Diệp Mộ Nhan...
Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh của Nguyễn Tâm bất ngờ trùng khớp với nữ chính trong truyện.
Trong đầu An Thâm bật lên một ý nghĩ vô cùng to gan.
Không, không thể nào đâu.
Anh chầm chậm đứng dậy, cố gắng gạt bỏ cái suy nghĩ đáng sợ kia. Nhưng ánh mắt lại bất giác dừng trên trang truyện...
An Thâm vốn định thoát ra, nhưng cuối cùng lại ngồi xuống tiếp tục đọc.
Chết thật, hình như mình… bị nghiện mất rồi.
“Đinh!”
[+30 điểm, chúc mừng chủ nhân đã bóp chết mầm mống tình yêu của An Thâm.]
Nguyễn Tâm vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng nhắc của hệ thống.
Ơ? Vậy là... thành công rồi à?
Cô ngồi đờ ra trên giường, mắt mới hé một nửa, cả người vẫn còn trong trạng thái ngái ngủ.
Sau một lúc lơ ngơ, Nguyễn Tâm mới lướt mắt nhìn bảng dữ liệu: Điểm Hắc Tâm (Black Heart) là 45; điểm Tiểu Ác Ma hôm qua dùng mất 99, nhưng tối lại tăng lên, giờ là 172.
“Xa xôi mù mịt ghê.”
Hệ thống lên tiếng: “Chủ nhân cần tìm ra tâm nguyện thật sự của nguyên chủ.”
Nguyễn Tâm tựa lưng vào gối, lười biếng nói: “Cô ta chẳng phải chỉ muốn tôi cướp đàn ông của Diệp Mộ Nhan sao?”
Hệ thống: “Trọng điểm là đàn ông nào đó, đàn ông mà có thể đổi được điểm ấy mà. À, nhắc luôn: ‘thiện cảm’ mới chỉ là có chút hứng thú, còn ‘tình ý’ thì là thực sự thích hoặc có ham muốn với Diệp Mộ Nhan rồi nha.”
“À thì ra vậy.”
14
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
