0 chữ
Chương 28
Chương 28
Diệp Mộ Nhan nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, nhưng vẫn cúi người lại gần.
Ngay giây sau, ánh mắt Nguyễn Tâm lóe lên tia tinh quái, bất ngờ choàng tay ôm cổ cô, dùng sức vò đầu như vò khăn lau bàn, vừa cười hề hề vừa hét: “Tại vì nếu tôi không làm thế… tôi sẽ chết đó! Hahaha!”
Nói xong, cô xoay người chạy vọt vào trong như cơn gió.
Hehehe, lời thì gió bay, chiếm được chút tiện nghi là sướиɠ rồi!
Nhưng chưa kịp vui xong, cổ áo đã bị ai đó từ phía sau túm lấy, kéo giật về.
“Cô có chết hay không thì tôi không biết… nhưng tôi thì đang rất muốn đánh cô đấy.”
Diệp Mộ Nhan tóc tai rối tung, gương mặt cười như không cười.
“Hả? Đánh tôi á?”
Nguyễn Tâm lập tức tỉnh như sáo, hăng hái cởϊ áσ khoác: “Tới luôn! Solo một trận cho nó máu!”
Giờ cô không sợ gì hết dù gì cô cũng là nhân vật chính nạp thẻ max VIP, trang bị full option nha!
“Đánh nhau?”
Diệp Mộ Nhan bật cười, bàn tay trắng muốt, mảnh mai khẽ búng một cái vào trán cô: “Nguyễn Tâm à, cô lo ăn cho nhiều vào, lớn thêm vài tuổi nữa rồi hãy nói mấy chuyện này.”
Đáng ghét!!! Lại bắt đầu chọc vào nỗi đau chiều cao rồi!
Nguyễn Tâm tức đến nỗi sắp biến thành ấm đun nước bốc khói, nhảy cẫng lên: "Chị tưởng tôi đánh không lại chị chắc?"
Hừm! Nhưng Diệp Mộ Nhan lại cố tình không đánh.
Cô hơi ngẩng cằm, đường nét khuôn mặt sắc sảo, môi cong lên thành nụ cười mỉa mai: "Đúng vậy đó."
“Chị!”
Nguyễn Tâm tức muốn mắng, nhưng mở miệng lại không phát ra được lời nào. Diệp Mộ Nhan không ra tay, cô cũng chẳng thể đánh trước.
Thôi được rồi… lần này cô nhận thua.
“Chờ đó!”
Cô nghiến răng để lại một câu hăm dọa, rồi quay người bỏ đi về nhà.
Diệp Mộ Nhan nghe xong lại cười càng thêm chướng tai.
Nguyễn Tâm không thèm ngoái đầu, nhưng lúc này, chỉ số "Tiểu Ác Ma" của cô lại tăng vọt hiện tại: 250/9999.
Đáng chết thật, đến cả hệ thống cũng biết chọc quê mình!
“Về rồi đấy à?”
Vừa bước vào phòng khách, mẹ cô đang nghịch bộ móng tay mới làm, nghe tiếng bước chân chỉ liếc qua một cái lười nhác hỏi.
“Về rồi.”
Nguyễn Tâm ném áo khoác lên sofa, rồi cũng phịch người nằm xuống.
Viên Đào bước lại, giọng mang chút trêu chọc: “Không lẽ con đi lấy nhiệt tình dán vào cái mặt lạnh của người ta à? Dạo này Diệp Mộ Nhan tính khí lạ lắm đấy.”
Nguyễn Tâm thở dài mệt mỏi: “Mẹ nói chuyện vậy có giống mẹ ruột con không hả?”
Viên Đào nhìn bộ móng long lanh của mình, giọng lơ đãng như thể sắp "bẻ lái": “Không phải mẹ ruột, vậy con tới đó làm gì?”
Nguyễn Tâm nghẹn họng, không biết nên trả lời thế nào.
“À mà nè,” Viên Đào hỏi tiếp: “Sắp tới có cuộc thi, con có đăng ký không?”
Nguyễn Tâm đáp thẳng: “Con không muốn múa ba-lê nữa.”
“Cái gì?” Viên Đào sững người, giọng cũng cao lên một tông, “Vậy con muốn làm gì?”
Nguyễn Tâm tùy hứng nói đại: “Làm thiết kế.”
Viên Đào trừng mắt nhìn cô như thể vừa nghe truyện cười, nhưng rồi cũng cố nén giận, nói: “Được thôi, làm gì thì làm, hậu quả tự chịu. Nhưng nhớ kỹ, năng lực tới đâu thì làm tới đó, trước khi quyết định gì phải tự soi gương coi mình có mấy ký.”
“Nếu không làm nên cơm cháo gì, thì tìm đại một người có tiền mà lấy cho rồi!”
“Vậy thì con tự kiếm tiền còn hơn.” Nguyễn Tâm thuận miệng vặn lại, nói xong là vọt thẳng về phòng.
“Con bé mất dạy này!” Viên Đào rít qua kẽ răng một câu.
Ngay giây sau, ánh mắt Nguyễn Tâm lóe lên tia tinh quái, bất ngờ choàng tay ôm cổ cô, dùng sức vò đầu như vò khăn lau bàn, vừa cười hề hề vừa hét: “Tại vì nếu tôi không làm thế… tôi sẽ chết đó! Hahaha!”
Nói xong, cô xoay người chạy vọt vào trong như cơn gió.
Hehehe, lời thì gió bay, chiếm được chút tiện nghi là sướиɠ rồi!
Nhưng chưa kịp vui xong, cổ áo đã bị ai đó từ phía sau túm lấy, kéo giật về.
“Cô có chết hay không thì tôi không biết… nhưng tôi thì đang rất muốn đánh cô đấy.”
Diệp Mộ Nhan tóc tai rối tung, gương mặt cười như không cười.
“Hả? Đánh tôi á?”
Nguyễn Tâm lập tức tỉnh như sáo, hăng hái cởϊ áσ khoác: “Tới luôn! Solo một trận cho nó máu!”
Giờ cô không sợ gì hết dù gì cô cũng là nhân vật chính nạp thẻ max VIP, trang bị full option nha!
Diệp Mộ Nhan bật cười, bàn tay trắng muốt, mảnh mai khẽ búng một cái vào trán cô: “Nguyễn Tâm à, cô lo ăn cho nhiều vào, lớn thêm vài tuổi nữa rồi hãy nói mấy chuyện này.”
Đáng ghét!!! Lại bắt đầu chọc vào nỗi đau chiều cao rồi!
Nguyễn Tâm tức đến nỗi sắp biến thành ấm đun nước bốc khói, nhảy cẫng lên: "Chị tưởng tôi đánh không lại chị chắc?"
Hừm! Nhưng Diệp Mộ Nhan lại cố tình không đánh.
Cô hơi ngẩng cằm, đường nét khuôn mặt sắc sảo, môi cong lên thành nụ cười mỉa mai: "Đúng vậy đó."
“Chị!”
Nguyễn Tâm tức muốn mắng, nhưng mở miệng lại không phát ra được lời nào. Diệp Mộ Nhan không ra tay, cô cũng chẳng thể đánh trước.
Thôi được rồi… lần này cô nhận thua.
“Chờ đó!”
Cô nghiến răng để lại một câu hăm dọa, rồi quay người bỏ đi về nhà.
Nguyễn Tâm không thèm ngoái đầu, nhưng lúc này, chỉ số "Tiểu Ác Ma" của cô lại tăng vọt hiện tại: 250/9999.
Đáng chết thật, đến cả hệ thống cũng biết chọc quê mình!
“Về rồi đấy à?”
Vừa bước vào phòng khách, mẹ cô đang nghịch bộ móng tay mới làm, nghe tiếng bước chân chỉ liếc qua một cái lười nhác hỏi.
“Về rồi.”
Nguyễn Tâm ném áo khoác lên sofa, rồi cũng phịch người nằm xuống.
Viên Đào bước lại, giọng mang chút trêu chọc: “Không lẽ con đi lấy nhiệt tình dán vào cái mặt lạnh của người ta à? Dạo này Diệp Mộ Nhan tính khí lạ lắm đấy.”
Nguyễn Tâm thở dài mệt mỏi: “Mẹ nói chuyện vậy có giống mẹ ruột con không hả?”
Viên Đào nhìn bộ móng long lanh của mình, giọng lơ đãng như thể sắp "bẻ lái": “Không phải mẹ ruột, vậy con tới đó làm gì?”
“À mà nè,” Viên Đào hỏi tiếp: “Sắp tới có cuộc thi, con có đăng ký không?”
Nguyễn Tâm đáp thẳng: “Con không muốn múa ba-lê nữa.”
“Cái gì?” Viên Đào sững người, giọng cũng cao lên một tông, “Vậy con muốn làm gì?”
Nguyễn Tâm tùy hứng nói đại: “Làm thiết kế.”
Viên Đào trừng mắt nhìn cô như thể vừa nghe truyện cười, nhưng rồi cũng cố nén giận, nói: “Được thôi, làm gì thì làm, hậu quả tự chịu. Nhưng nhớ kỹ, năng lực tới đâu thì làm tới đó, trước khi quyết định gì phải tự soi gương coi mình có mấy ký.”
“Nếu không làm nên cơm cháo gì, thì tìm đại một người có tiền mà lấy cho rồi!”
“Vậy thì con tự kiếm tiền còn hơn.” Nguyễn Tâm thuận miệng vặn lại, nói xong là vọt thẳng về phòng.
“Con bé mất dạy này!” Viên Đào rít qua kẽ răng một câu.
15
0
2 tháng trước
1 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
