TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27

Thành phố H thật ra không bằng nước D, ngọc thạch của nước D mới là ngon nhất, lại may mắn là nước X và nước D sát nhau, biên giới giao thương nhiều, sau khi Diệp Mộ Nhan nghỉ phép thì có thể sang đó thử vận may.

Nguyễn Tâm cả buổi chẳng nói gì, chuyện này cô không rõ, nói sai thành ra ngố.

Lại nữa, không có điện thoại, cô đành ra sân vườn chơi cá cho đỡ chán.

Ban đầu còn hứng thú, nhưng sau cứ như bị ma nhập, đứng ngẩn người cả nửa ngày, cuối cùng bị Diệp Mộ Nhan đánh thức.

“Chân mọc rễ rồi à? Đi thôi.”

“Ồ…” Nguyễn Tâm thở dài yếu ớt, lúi húi cầm dù theo sau hai người.

Không điện thoại, không trò chơi, cô cảm giác muốn chết mất.

Rời nhà họ Tống, Nguyễn Tâm và Diệp Mộ Nhan lên xe An Thâm.

Giống như lúc đến, hai người không ngồi cạnh nhau, một người ngồi ghế phụ, một người ngồi hàng sau.

Đáng thương An Thâm bị kẹp giữa, không khí lúc nào cũng khó tả.

Hai chị em này kỳ lắm, lúc tốt thì thân thiết, lúc không vui thì nhìn nhau như thù địch.

Là người không có em gái, An Thâm rất bối rối.

Có lẽ… giữa phụ nữ với nhau đều vậy…

An Thâm cố gắng phá băng, hỏi: “Sao tên hai người không cùng họ vậy?”

Diệp Mộ Nhan khoanh tay, mặt lạnh lùng đáp: “Chúng tôi không có quan hệ huyết thống.”

Đúng vậy, cô không thể gϊếŧ người này, mà đối phó với Nguyễn Tâm cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.

Huống chi, con người vốn không phải cỏ cây, động vật sống chung vài năm còn có tình cảm, huống hồ là con người. Cô cũng chẳng muốn Nguyễn Tâm trở thành kẻ đối đầu với mình.

Nghĩ lại lúc Nguyễn Tâm đến tìm cô hôm nay, còn gọi một tiếng "chị", ăn mặc thì chỉnh chu, trang điểm kỹ càng, rõ ràng là đã dày công chuẩn bị.

Nhưng sao đang yên đang lành lại trở mặt?

Nếu sự thẳng thắn là bản chất thật của Nguyễn Tâm, thì trước kia cô ấy diễn trò gì? Giả vờ lấy lòng, hay cố tình đánh lạc hướng?

“Tôi thích chị bây giờ hơn.”

Câu nói ấy của Nguyễn Tâm lại văng vẳng bên tai cô.

“Tới rồi à?” An Thâm cất tiếng hỏi.

Diệp Mộ Nhan hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ừ, để tôi đưa cô ấy vào.”

Nói rồi, cô mở cửa xe, đánh thức Nguyễn Tâm vẫn còn ngủ say như heo con.

Nguyễn Tâm lờ đờ mở mắt: “Gì đấy? Cô tính ném tôi ra đường hả?”

Diệp Mộ Nhan mặt lạnh như tiền: “Tới nơi rồi.”

“Ồ.”

Nguyễn Tâm gật đầu lơ mơ, rồi lập tức lục đυ.c theo Diệp Mộ Nhan xuống xe.

Khu vực này thuộc địa phận nhà họ Diệp. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chỉ cách nhà một bức tường rào. Nhìn lớp hàng rào sắt có chóp nhọn kia, Diệp Mộ Nhan thầm nghĩ: Ban đêm con nhỏ này trèo tường kiểu gì mà ra ngoài được vậy?

Diệp Mộ Nhan liếc cô nàng một cái rồi hỏi: “Hôm nay cô tìm tôi làm gì?”

Nguyễn Tâm bắt sóng cực nhanh: “Lạ ghê, tôi tìm chị thì nhất định phải có việc hả?”

Diệp Mộ Nhan nheo mắt: “Bớt giả bộ đi.”

Nguyễn Tâm cười toe: “Tôi hoàn toàn vô tư nha.”

Diệp Mộ Nhan túm lấy tay cô: “Tại sao lại làm vậy?”

“Chuyện đó thì…” Ánh mắt Nguyễn Tâm dán chặt vào cánh cổng trước mặt.

“Thế này nhé.”

Cô ho nhẹ một tiếng, rồi tỉnh bơ bấm chuông cửa. Đợi người giúp việc trong vườn ra mở, cô mới hắng giọng: “Thật ra…”

“Nói đi.” Diệp Mộ Nhan đứng bên cạnh chờ đợi.

“Tôi lùn, chị cúi xuống một chút.” Nguyễn Tâm ngoắc tay gọi cô lại gần.

13

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.