0 chữ
Chương 7
Chương 7: Nhậm tử
Ứng Trường Xuyên, người này tuy có nhiều khuyết điểm, nhưng xuất thân võ tướng, lại luôn đặc biệt ưu ái quân sĩ.
Đặc biệt là những người đã hy sinh nơi chiến trường.
Chiến dịch chinh phạt Tây Nam mười hai nước không hề dễ dàng, tổn thất của Đại Chu cũng vô cùng nặng nề.
Trấn Nam Tướng quân Giang Chính Hiên đã tử trận tại đây.
Đại Chu thi hành chế độ "nhậm tử", con cháu quan viên khi trưởng thành đều được phép vào triều làm quan. Con cháu của quân sĩ trận vong càng được đặc biệt ưu đãi.
Có lẽ, việc y không bị chém đầu ngay lập tức chính là nhờ vào công lao của cha nguyên chủ.
Quả nhiên, đúng như Giang Ngọc Tuân đoán, Trang Nhạc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói:
“Haiz... Tiệc mừng công hôm nay, bệ hạ vốn định phong quan cho ngươi. Không ngờ quan chưa phong, đã thành phạm nhân. Ngươi mau nói rõ xem, vừa nãy rốt cuộc ngươi nghĩ gì mà dám ăn nói hồ đồ trước mặt bệ hạ?!”
Giang Ngọc Tuân nhíu mày, theo phản xạ đáp: “Ta không ăn nói hồ đồ.”
Cho dù bị nhốt vào đại lao, y cũng không cảm thấy lời mình có gì sai trái.
Thậm chí, Giang Ngọc Tuân tin chắc, ngay cả Ứng Trường Xuyên cũng không thể phủ nhận những lời đó.
Với tư cách là vị vua khai quốc, hắn hiểu rõ Đại Chu hơn bất cứ ai.
Nhưng Ứng Trường Xuyên luôn tự tin đến mức cực đoan. Hắn nắm rõ mọi lý lẽ và lợi hại, nhưng vẫn tin rằng bản thân có thể kiểm soát tất cả trong tay mình.
...Dù sao, nếu hắn không phải người như vậy, đã chẳng thể làm ra chuyện gạt bỏ toàn bộ triều đình.
Thế nhưng, nếu như mình nói ra những điều ngay cả Ứng Trường Xuyên cũng không biết thì sao?
Tim Giang Ngọc Tuân đột nhiên đập mạnh một nhịp.
Y biết mình phải làm gì rồi.
Trang Nhạc vẫn u sầu: “Chiếu theo luật Đại Chu, hôm nay ngươi phạm đủ tội để chém đầu. Nhưng nhờ quân công của cha ngươi, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Rất có khả năng ngươi sẽ bị lưu đày đến biên ải.”
Lưu đày, chín phần chết một phần sống.
So với tử hình, chẳng khác là bao.
“Nếu chịu nhận tội, có lẽ còn được lưu đày ở nơi gần hơn.” Trang Nhạc nói xong, lại thở dài một hơi nặng nề.
Giang Ngọc Tuân từ từ siết chặt song sắt trong tay.
Ứng Trường Xuyên là người cứng rắn, mềm mỏng cầu xin với hắn chắc chắn vô ích.
Quan trọng nhất là, với cái debuff "lời thật mất lòng" này, y có khả năng không những không cầu xin thành công, mà còn tự chuốc thêm tội.
Nghĩ tới đây, lòng y bỗng kiên định lạ thường, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Trang Nhạc:
“Thế bá, ta không hiểu mình đã phạm tội gì?”
Đặc biệt là những người đã hy sinh nơi chiến trường.
Chiến dịch chinh phạt Tây Nam mười hai nước không hề dễ dàng, tổn thất của Đại Chu cũng vô cùng nặng nề.
Trấn Nam Tướng quân Giang Chính Hiên đã tử trận tại đây.
Đại Chu thi hành chế độ "nhậm tử", con cháu quan viên khi trưởng thành đều được phép vào triều làm quan. Con cháu của quân sĩ trận vong càng được đặc biệt ưu đãi.
Có lẽ, việc y không bị chém đầu ngay lập tức chính là nhờ vào công lao của cha nguyên chủ.
Quả nhiên, đúng như Giang Ngọc Tuân đoán, Trang Nhạc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói:
“Haiz... Tiệc mừng công hôm nay, bệ hạ vốn định phong quan cho ngươi. Không ngờ quan chưa phong, đã thành phạm nhân. Ngươi mau nói rõ xem, vừa nãy rốt cuộc ngươi nghĩ gì mà dám ăn nói hồ đồ trước mặt bệ hạ?!”
Cho dù bị nhốt vào đại lao, y cũng không cảm thấy lời mình có gì sai trái.
Thậm chí, Giang Ngọc Tuân tin chắc, ngay cả Ứng Trường Xuyên cũng không thể phủ nhận những lời đó.
Với tư cách là vị vua khai quốc, hắn hiểu rõ Đại Chu hơn bất cứ ai.
Nhưng Ứng Trường Xuyên luôn tự tin đến mức cực đoan. Hắn nắm rõ mọi lý lẽ và lợi hại, nhưng vẫn tin rằng bản thân có thể kiểm soát tất cả trong tay mình.
...Dù sao, nếu hắn không phải người như vậy, đã chẳng thể làm ra chuyện gạt bỏ toàn bộ triều đình.
Thế nhưng, nếu như mình nói ra những điều ngay cả Ứng Trường Xuyên cũng không biết thì sao?
Tim Giang Ngọc Tuân đột nhiên đập mạnh một nhịp.
Y biết mình phải làm gì rồi.
Trang Nhạc vẫn u sầu: “Chiếu theo luật Đại Chu, hôm nay ngươi phạm đủ tội để chém đầu. Nhưng nhờ quân công của cha ngươi, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Rất có khả năng ngươi sẽ bị lưu đày đến biên ải.”
So với tử hình, chẳng khác là bao.
“Nếu chịu nhận tội, có lẽ còn được lưu đày ở nơi gần hơn.” Trang Nhạc nói xong, lại thở dài một hơi nặng nề.
Giang Ngọc Tuân từ từ siết chặt song sắt trong tay.
Ứng Trường Xuyên là người cứng rắn, mềm mỏng cầu xin với hắn chắc chắn vô ích.
Quan trọng nhất là, với cái debuff "lời thật mất lòng" này, y có khả năng không những không cầu xin thành công, mà còn tự chuốc thêm tội.
Nghĩ tới đây, lòng y bỗng kiên định lạ thường, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Trang Nhạc:
“Thế bá, ta không hiểu mình đã phạm tội gì?”
6
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
