0 chữ
Chương 6
Chương 6: Con ông cháu cha
Chiếu ngục, gió lạnh thổi từng cơn.
Giang Ngọc Tuấn, trong bộ y phục dành riêng cho tử tù, ngồi co ro ở một góc nhà giam, ôm gối.
Y kéo chặt áo, hướng mắt nhìn ra ngoài song sắt.
Ứng Trường Xuyên, kẻ này không trách bị hậu thế kẻ khen người chê, bị không ít người mắng chửi suốt hàng ngàn năm.
Bảo hắn là bạo quân, hắn còn thật sự vui vẻ tiếp nhận!
Trời xanh không mắt.
Sao không để người xuyên qua là người nào đó khao khát được ở Đại Chu, mà lại là y cơ chứ?
Chỉ cần nghĩ đến Ứng Trường Xuyên và ly rượu vàng trong tay, Giang Ngọc Tuân đã nghiến răng nghiến lợi.
Ngay lúc đó, lại có một luồng gió lạnh không biết từ đâu, lùa vào trong lao ngục.
Mang theo mùi máu tanh nồng nặc.
Không hay không biết, đã đến giờ tý.
Trong ngục tối chết lặng, tiếng rêи ɾỉ đau đớn từ một góc tăm tối mơ hồ truyền đến tai Giang Ngọc Tuấn.
Mồm nói không sợ chết, chết rồi liền được về nhà.
Nhưng khi đã tới đây, nhìn thấy đống hình cụ treo kín tường, cảm giác cận kề cái chết, bản năng sinh tồn thôi thúc, chỉ trong một giây, Giang Ngọc Tuân lập tức ném sạch suy nghĩ buông xuôi.
...Nhất định phải vùng vẫy một phen!
Nhưng đến nước này, còn có thể làm được gì nữa?
Giang Ngọc Tuân không nhịn được mà ôm chặt đầu gối, cúi đầu hồi tưởng lại lịch sử Đại Chu.
“Giang Ngọc Tuấn! Ngươi đúng là gan hùm mật gấu, lại dám nói với bệ hạ như vậy,” một giọng nói thô kệch, vang vọng xuyên qua tường ngục dày cộm, đập vào tai y.
“Ngươi nóng lòng muốn xuống dưới gặp cha mẹ ngươi lắm rồi hả?!”
Một người đàn ông trung niên vạm vỡ, mặt có một vết sẹo sâu, bước nhanh tới trước nhà lao.
Người này đến vội vàng, còn chưa kịp thay triều phục, bên hông vẫn treo ấn bạc và đai xanh tượng trưng cho chức vị. Không xa sau lưng, vài binh lính theo sát.
Thấy thế, Giang Ngọc Tuân lập tức đứng dậy, tiến đến gần song sắt.
Y hơi chần chừ, rồi khẽ thử gọi: “Trang đại nhân?”
Nếu ghi chép lịch sử không sai, Trị Túc Nội Sử Trang Nhạc, một trong "Cửu khanh" Đại Chu, quả thực có vết sẹo như thế trên mặt.
“Sao nào, không còn mặt mũi gọi ta là Thế bá nữa à?” Trang Nhạc nói xong, thở dài một hơi đầy tiếc hận: “Nếu không vì cha ngươi kết nghĩa với ta, còn cứu mạng ta một lần, thì hôm nay cho dù ngươi có bị lăng trì, ta cũng chẳng thèm bước chân đến đây!”
...Kết nghĩa huynh đệ với Trang Nhạc?
Thì ra là vậy.
Nguyên chủ thực ra là con trai của Trấn Nam Tướng quân Giang Chính Hiên!
Nghĩ tới đây, trong lòng Giang Ngọc Tuân không khỏi dâng lên chút hy vọng.
Giang Ngọc Tuấn, trong bộ y phục dành riêng cho tử tù, ngồi co ro ở một góc nhà giam, ôm gối.
Y kéo chặt áo, hướng mắt nhìn ra ngoài song sắt.
Ứng Trường Xuyên, kẻ này không trách bị hậu thế kẻ khen người chê, bị không ít người mắng chửi suốt hàng ngàn năm.
Bảo hắn là bạo quân, hắn còn thật sự vui vẻ tiếp nhận!
Trời xanh không mắt.
Sao không để người xuyên qua là người nào đó khao khát được ở Đại Chu, mà lại là y cơ chứ?
Chỉ cần nghĩ đến Ứng Trường Xuyên và ly rượu vàng trong tay, Giang Ngọc Tuân đã nghiến răng nghiến lợi.
Ngay lúc đó, lại có một luồng gió lạnh không biết từ đâu, lùa vào trong lao ngục.
Mang theo mùi máu tanh nồng nặc.
Không hay không biết, đã đến giờ tý.
Trong ngục tối chết lặng, tiếng rêи ɾỉ đau đớn từ một góc tăm tối mơ hồ truyền đến tai Giang Ngọc Tuấn.
Nhưng khi đã tới đây, nhìn thấy đống hình cụ treo kín tường, cảm giác cận kề cái chết, bản năng sinh tồn thôi thúc, chỉ trong một giây, Giang Ngọc Tuân lập tức ném sạch suy nghĩ buông xuôi.
...Nhất định phải vùng vẫy một phen!
Nhưng đến nước này, còn có thể làm được gì nữa?
Giang Ngọc Tuân không nhịn được mà ôm chặt đầu gối, cúi đầu hồi tưởng lại lịch sử Đại Chu.
“Giang Ngọc Tuấn! Ngươi đúng là gan hùm mật gấu, lại dám nói với bệ hạ như vậy,” một giọng nói thô kệch, vang vọng xuyên qua tường ngục dày cộm, đập vào tai y.
“Ngươi nóng lòng muốn xuống dưới gặp cha mẹ ngươi lắm rồi hả?!”
Một người đàn ông trung niên vạm vỡ, mặt có một vết sẹo sâu, bước nhanh tới trước nhà lao.
Người này đến vội vàng, còn chưa kịp thay triều phục, bên hông vẫn treo ấn bạc và đai xanh tượng trưng cho chức vị. Không xa sau lưng, vài binh lính theo sát.
Y hơi chần chừ, rồi khẽ thử gọi: “Trang đại nhân?”
Nếu ghi chép lịch sử không sai, Trị Túc Nội Sử Trang Nhạc, một trong "Cửu khanh" Đại Chu, quả thực có vết sẹo như thế trên mặt.
“Sao nào, không còn mặt mũi gọi ta là Thế bá nữa à?” Trang Nhạc nói xong, thở dài một hơi đầy tiếc hận: “Nếu không vì cha ngươi kết nghĩa với ta, còn cứu mạng ta một lần, thì hôm nay cho dù ngươi có bị lăng trì, ta cũng chẳng thèm bước chân đến đây!”
...Kết nghĩa huynh đệ với Trang Nhạc?
Thì ra là vậy.
Nguyên chủ thực ra là con trai của Trấn Nam Tướng quân Giang Chính Hiên!
Nghĩ tới đây, trong lòng Giang Ngọc Tuân không khỏi dâng lên chút hy vọng.
5
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
