0 chữ
Chương 1
Chương 1: Độc đoán, chuyên quyền
Giữa mùa hè, tại một bảo tàng của Hoa Quốc.
Dưới ánh đèn trưng bày, chiếc chén vàng ròng khắc hình thú quý hiếm từ thời Chu và Sở tỏa sáng rực rỡ.
"... Vào thời Chu và Sở, chỉ các thành viên hoàng tộc mới được phép dùng chén rượu bằng vàng ròng và ngọc quý." Giọng nói trong trẻo, như tiếng ngọc gõ vào băng, vang lên, xua tan cảm giác oi bức của du khách.
Cả những đứa trẻ ồn ào bên cạnh cũng dần lặng im, chăm chú lắng nghe.
Dứt lời, Giang Ngọc Tuân lùi lại gần tủ trưng bày, nhường không gian cho khách chụp ảnh:
"Dựa vào dòng chữ khắc dưới đáy chén, có thể suy ra đây là chén rượu thuộc về triều Chu. Khi triều Chu sụp đổ, Chu Thái Tổ Ứng Trường Xuyên không có hoàng hậu, cũng không có con nối dõi. Do vậy, có thể phỏng đoán rằng chủ nhân của chiếc chén này rất có thể chính là Ứng Trường Xuyên."
Ngay sau đó, chiếc chén vàng lập tức được du khách vây quanh.
"Trời ơi, xa hoa quá đi!"
“Nếu ta sinh vào thời Đại Chu thì tốt biết bao! Mở mang bờ cõi, lưu danh sử sách, chẳng phải thú vị hơn biết bao so với công việc hiện tại sao?” Một du khách trẻ vừa nói vừa quay sang Giang Ngọc Tuân, tìm kiếm sự đồng tình: “Thầy Giang, có phải không?”
Lại có thêm vài người gật gù hưởng ứng, má đỏ bừng đầy phấn khích.
Giang Ngọc Tuân: “...”
Đúng là cũng biết mơ mộng đấy!
Dù triều Đại Chu đã sụp đổ, câu chuyện về Chu Thái Tổ Ứng Trường Xuyên – người đã chấm dứt thời kỳ loạn lạc và mở mang bờ cõi – vẫn được lưu truyền đến ngày nay.
Hầu như năm nào cũng có những bộ phim, tác phẩm lấy ông làm nguyên mẫu để dựng nên những câu chuyện truyền hình.
Nhân vật chính hoặc là yêu đương với ông, hoặc cùng ông chinh chiến bốn phương, gây nên sóng gió hết trận này đến trận khác.
Tuy nhiên, theo tài liệu lịch sử, Ứng Trường Xuyên vốn không gần sắc đẹp, đối với chuyện tình cảm cũng không mảy may hứng thú, rất có khả năng là một người vô tính.
Chỉ riêng cái ước vọng "xuyên không về triều Đại Chu" thôi, trong mắt Giang Ngọc Tuân đã là điều hết sức kỳ lạ.
Mùa hè này, bảo tàng chật kín du khách, đông đúc đến mức không khí cũng trở nên ngột ngạt.
Giang Ngọc Tuân khẽ nhíu mày, nói: “Ứng Trường Xuyên độc đoán chuyên quyền, hiếu chiến vô cùng. Ngay cả các vương hầu khanh tướng dưới trướng cũng sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, mạng sống treo trên đầu sợi tóc. Còn dân chúng thời ấy chỉ biết than trời kêu đất vì khổ...”
Chưa kịp dứt lời, Giang Ngọc Tuân thấy lũ trẻ đang tranh cãi, chen lấn về phía mình.
Theo phản xạ, y vội lùi lại nhưng sau lưng là tủ trưng bày chắn lối.
Trong chớp mắt hỗn loạn, một đứa trẻ cuối cùng "bịch" một tiếng, đâm sầm vào y, đẩy yngã ngược về phía sau.
"A –"
Dưới ánh đèn trưng bày, chiếc chén vàng ròng khắc hình thú quý hiếm từ thời Chu và Sở tỏa sáng rực rỡ.
"... Vào thời Chu và Sở, chỉ các thành viên hoàng tộc mới được phép dùng chén rượu bằng vàng ròng và ngọc quý." Giọng nói trong trẻo, như tiếng ngọc gõ vào băng, vang lên, xua tan cảm giác oi bức của du khách.
Cả những đứa trẻ ồn ào bên cạnh cũng dần lặng im, chăm chú lắng nghe.
Dứt lời, Giang Ngọc Tuân lùi lại gần tủ trưng bày, nhường không gian cho khách chụp ảnh:
"Dựa vào dòng chữ khắc dưới đáy chén, có thể suy ra đây là chén rượu thuộc về triều Chu. Khi triều Chu sụp đổ, Chu Thái Tổ Ứng Trường Xuyên không có hoàng hậu, cũng không có con nối dõi. Do vậy, có thể phỏng đoán rằng chủ nhân của chiếc chén này rất có thể chính là Ứng Trường Xuyên."
"Trời ơi, xa hoa quá đi!"
“Nếu ta sinh vào thời Đại Chu thì tốt biết bao! Mở mang bờ cõi, lưu danh sử sách, chẳng phải thú vị hơn biết bao so với công việc hiện tại sao?” Một du khách trẻ vừa nói vừa quay sang Giang Ngọc Tuân, tìm kiếm sự đồng tình: “Thầy Giang, có phải không?”
Lại có thêm vài người gật gù hưởng ứng, má đỏ bừng đầy phấn khích.
Giang Ngọc Tuân: “...”
Đúng là cũng biết mơ mộng đấy!
Dù triều Đại Chu đã sụp đổ, câu chuyện về Chu Thái Tổ Ứng Trường Xuyên – người đã chấm dứt thời kỳ loạn lạc và mở mang bờ cõi – vẫn được lưu truyền đến ngày nay.
Hầu như năm nào cũng có những bộ phim, tác phẩm lấy ông làm nguyên mẫu để dựng nên những câu chuyện truyền hình.
Nhân vật chính hoặc là yêu đương với ông, hoặc cùng ông chinh chiến bốn phương, gây nên sóng gió hết trận này đến trận khác.
Chỉ riêng cái ước vọng "xuyên không về triều Đại Chu" thôi, trong mắt Giang Ngọc Tuân đã là điều hết sức kỳ lạ.
Mùa hè này, bảo tàng chật kín du khách, đông đúc đến mức không khí cũng trở nên ngột ngạt.
Giang Ngọc Tuân khẽ nhíu mày, nói: “Ứng Trường Xuyên độc đoán chuyên quyền, hiếu chiến vô cùng. Ngay cả các vương hầu khanh tướng dưới trướng cũng sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, mạng sống treo trên đầu sợi tóc. Còn dân chúng thời ấy chỉ biết than trời kêu đất vì khổ...”
Chưa kịp dứt lời, Giang Ngọc Tuân thấy lũ trẻ đang tranh cãi, chen lấn về phía mình.
Theo phản xạ, y vội lùi lại nhưng sau lưng là tủ trưng bày chắn lối.
"A –"
5
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
