TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 5.2

Nhưng đó là người cha yêu thương nàng bao năm. Ở kiếp trước, Ngu Cửu Châu nghĩ phụ hoàng chỉ bị thần công ép buộc. Trải qua bao chuyện, nàng mới nhận ra tất cả đều vì quyền lực tối cao. Phụ hoàng yêu nàng nhưng yêu hoàng quyền hơn.

Ngu Cửu Châu thu ánh mắt lại. Nàng sợ nếu nhìn Trì Vãn thêm, mình sẽ không kìm được mà bóp cổ nàng ta.

Vậy mà Trì Vãn chẳng chút sợ hãi, tiến đến nắm tay nàng bắt mạch.

Ngu Cửu Châu sững sờ: "?"

Nàng cố giãy giụa nhưng phát hiện mình chẳng còn chút sức lực nào. Cơ thể mềm nhũn, động tác chẳng giống giãy giụa, mà như làm nũng.

Trì Vãn cảm nhận ánh mắt sắc như dao của Ngu Cửu Châu nhưng giả vờ bình tĩnh: "Tỉnh sớm quá, lát nữa sẽ ngất thôi."

Nàng thầm đếm ngược trong lòng. Ba, hai, một. Vừa đếm đến một, đầu Ngu Cửu Châu nghiêng sang bên, ngã ra giường, bất tỉnh.

Xuân Quy vội túm lấy áo Trì Vãn: "Phò mã, điện hạ sao thế này?"

"Ngươi thả ta ra trước đã." Trì Vãn bất đắc dĩ kéo góc áo từ tay Xuân Quy.

Xuân Quy nhíu mày thả áo nàng ra. Lúc này, Trì Vãn mới nói: "Ta vừa nói rồi còn gì? Nàng tỉnh sớm quá. Cơ thể chỉ tạm thời ổn định. Không biết vì sao nàng lại tỉnh."

Miệng nói không biết nhưng trong lòng Trì Vãn hiểu rõ. Đây là biểu hiện của sự thiếu an toàn. Có lẽ Ngu Cửu Châu mơ thấy gì đó, bị ép tỉnh lại. Tâm trạng dao động mạnh, lần này nàng ấy e là phải tĩnh dưỡng một thời gian mới hồi phục được.

Xuân Quy lo lắng hỏi: "Vậy cơ thể điện hạ thế nào?"

Trì Vãn giả vờ tiếc nuối lắc đầu. Thấy Xuân Quy càng lo, nàng mới nói: "Cần y giả kề cận chăm sóc."

Đây là cơ hội để nàng tạo thiện cảm với Ngu Cửu Châu. Nàng phải cải thiện hình tượng, không thể ngồi chờ chết.

Xuân Quy gật đầu: "Thần đã cho người mời thái y. Viện sứ không thể rời cung tùy ý nhưng Lưu Viện phán và hai ngự y khác sẽ đến."

Trì Vãn khựng lại. Nhiều người đến thế, nàng làm sao kề cận Ngu Cửu Châu để lấy lòng nàng ấy? Kế hoạch đầu tiên đã thất bại ngay từ đầu sao?

Ngu Cửu Châu oán hận tiền thân đến vậy, chắc chắn sẽ không để nàng sống. Trì Vãn hiểu được. Với những gì tiền thân gây ra, ai dám để nàng ở lại bên công chúa chứ?

Xuân Quy càng lo lắng. Nếu Trì Vãn cứ lảng vảng trước mặt công chúa, thì công chúa sẽ không kìm được mà gϊếŧ nàng ta. Khi đó, khó mà giải thích với triều đình.

Khi Lưu Viện phán dẫn hai ngự y đến, họ chẩn bệnh cho Ngu Cửu Châu rất lâu như hội chẩn chuyên gia. Họ xác định loại độc nàng trúng, tình trạng hiện tại và cẩn thận đến từng chi tiết, sợ xảy ra sai sót dù nhỏ đi chăng nữa.

Mất gần nửa canh giờ, Lưu Viện phán mới lên tiếng: "Phò mã, Xuân Quy thượng quan, bài thuốc dùng cho công chúa không có vấn đề, thậm chí rất tinh tế. Nhưng công chúa lo nghĩ quá nhiều, cần tĩnh dưỡng một thời gian. Trong lúc này, không được để Càn Nguyên đến gần, chỉ có thể dùng y giả chăm sóc."

Lưu Viện phán liếc Trì Vãn, bổ sung: "Trừ phò mã ra."

Bà ngừng một chút, giọng trầm xuống: "Nhưng tuyến thể của điện hạ bị tổn thương nghiêm trọng, e là sẽ để lại di chứng."

Xuân Quy siết chặt tay. Nàng hiểu rõ, chẳng trách công chúa tủi nhục đến vậy. Dù là Trịnh thái y hay Lưu Viện phán, họ đều tránh nói thẳng, chỉ vòng vo. Hóa ra công chúa trúng xuân dược.

Nàng từng nhặt được một lọ thuốc trong phòng ấm, chỉ cần nhìn là biết ngay công dụng. Đáng tiếc Thu Lai chưa trở về, nếu không đã chẳng phiền phức thế này.

Trì Vãn cũng là Càn Nguyên. Nếu Càn Nguyên không được đến gần, nàng cũng không thể ở lại. Công chúa tuyệt đối không thể gặp bất trắc.

Xuân Quy lo lắng hỏi: "Không có cách nào giúp điện hạ mau hồi phục sao? Không thể để nàng mang di chứng."

Nàng biết y giả ở Thái Y viện chỉ làm việc vặt. Các ngự y không truyền y thuật cho họ, huống chi là Khôn Trạch. Nói thẳng ra, Xuân Quy không tin tưởng y thuật của y giả. Nàng muốn thái y đích thân chăm sóc.

Lưu Viện phán lắc đầu: "Nếu Thanh Lương hoàn của Trịnh thái y cũng vô dụng thì Thái Y viện không còn cách nào. Chỉ có thể tiếp tục dùng bài thuốc này. Ba đến năm ngày, công chúa có thể xuống giường."

Xuân Quy nắm chặt góc áo. Hạ Khứ đứng nghe, siết chặt nắm đấm, ánh mắt hung dữ nhìn Trì Vãn.

Trì Vãn ho khẽ, thu hút sự chú ý: "Ta có cách."

---

Lời tác giả:

Trì Vãn: "Thấy chưa, y thuật của ta rất giỏi!"

Ngu Cửu Châu: "Chắc chắn là tên cặn bã này giở trò!"

7

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.