0 chữ
Chương 23
Chương 23: Biến Cố Bất Ngờ 8
Có điều sao chép ngọc giản phải tiêu hao thần thức, mà với tu vi Trúc Cơ trung kỳ hiện tại, thần thức của cô rất hạn chế, mỗi ngày chỉ sao chép được hai bản là phải ngồi thiền hồi phục.
Một ngày cật lực lắm cũng chỉ sao chép mười quyển.
Sau này cô phát hiện nếu sau khi sao chép xong hai ngọc giản, đọc thêm một lát trúc giản an thần, tốc độ hồi phục thần thức sẽ nhanh hơn.
Nhờ đó, mỗi ngày cô có thể gắng gượng sao chép thêm được hai bản nữa.
Suốt hai tháng liền, cô ngoài tu luyện thì chỉ có đọc sách, bên người chỉ có một con Hoa Ly làm bạn.
Con Hoa Ly kia đã khai mở linh trí, tuy chưa thể mở miệng nói chuyện, nhưng nhờ đã ký kết khế ước với Mai Tuyết, hai bên có thể dùng thần thức để giao lưu.
Bởi vậy, một người một thú chung sống cũng coi như hòa hợp.
Linh thú nhất giai tương đương với tu sĩ Luyện Khí kỳ, nhị đến tứ giai tương đương với Trúc Cơ kỳ, ngũ đến thất giai tương đương Kim Đan kỳ, còn bát đến thập giai thì ngang hàng với Nguyên Anh kỳ, có thể mở miệng nói chuyện.
Nếu yêu thú vượt qua thập giai, sau khi trải qua Thiên Lôi tôi thể, sẽ có thể hóa thành hình người.
Song yêu thú hóa hình, cũng giống tu sĩ Hóa Thần kỳ, thường sẽ phá vỡ hư không, phi thăng lên Linh giới, không còn tồn tại ở thế gian này nữa.
Phi thăng Linh giới...
Từ trong ngọc giản, Mai Tuyết biết được đã gần vạn năm nay, không còn tu sĩ hay yêu thú nào phi thăng nữa.
Thế gian hiện giờ, cảnh giới cao nhất chỉ còn là Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ cùng thập giai yêu thú.
Vừa trêu đùa Hoa Ly, Mai Tuyết vừa lơ đãng suy nghĩ:
Không biết, đời này cô có thể bước tới Hóa Thần, phá không phi thăng Linh giới hay không...
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thọ nguyên ba trăm năm, Kim Đan kỳ tám trăm năm, Nguyên Anh kỳ đến hai ngàn năm.
Nghe nói, sau khi Hóa Thần, thọ mệnh có thể đạt tới tám ngàn năm!
Hơn nữa, sau khi phi thăng Linh giới, tu luyện tiếp sẽ còn tiến lên các cảnh giới cao hơn như Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa.
Chỉ khi vượt qua chín mươi chín đạo thiên lôi, mới có thể từ Linh giới tiếp tục phi thăng Tiên giới, trở thành chân chính trường sinh bất tử.
Trường sinh bất tử...
Chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta phải ao ước.
Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi tới thế giới này, Mai Tuyết đã hai lần trải qua cái chết.
Hiện giờ cô càng thêm quý trọng sinh mệnh, thầm nghĩ mấy trăm năm tới chắc chắn sẽ không bao giờ sinh ra cái ý nghĩ "sống chán đời" gì đâu.
Hôm ấy, khi đang ngồi đọc sách trong tàng thư thất, Mai Tuyết đột nhiên cảm nhận được cấm chế ngoài động phủ khẽ dao động hẳn là Tử Dương đã trở về.
Hắn hiếm khi về, lại nhớ đến nhiệm vụ Minh Vũ giao phó cho mình chỉ còn lại chưa tới một tháng, cơ hội ngàn vàng khó gặp, Mai Tuyết vội vàng kéo thấp cổ áo xuống một chút, hối hả chạy ra khỏi tàng thư thất, sợ ra chậm, Tử Dương sẽ lại trốn vào tu luyện thất.
Phải biết ngoài tu luyện thất còn bố trí trận pháp cách ly, cô căn bản không thể xông vào được!
"Sư phụ!"
Mai Tuyết hấp tấp gọi giật người vừa định bước vào tu luyện thất.
Tử Dương dừng chân, lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"
Nghe vậy, Mai Tuyết suýt chút nữa nước mắt lã chã.
Hu hu hu, sư phụ ngài lạnh nhạt thế này, bảo đồ nhi phải quyến rũ ngài thế nào đây!
Cô cúi đầu, hít sâu một hơi, lại cố lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nở một nụ cười khuynh quốc khuynh thành.
Nụ cười này cô đã luyện vô số lần trước gương nước từ độ cong của khóe môi đến đường nét mi mục, tất cả đều hoàn mỹ không tì vết.
Đáng tiếc, trên mặt Tử Dương, lại chẳng có lấy một chút biểu tình nào.
Mai Tuyết bỗng thấy nản lòng, không hiểu nổi rốt cuộc mình sai ở đâu.
“Đồ ngốc, răng ngươi dính mè đen kìa.” Trong đầu đột nhiên vang lên giọng nhắc nhở của mèo Hoa Ly.
Cô lập tức chột dạ. Vừa rồi còn mải xem sách vừa ăn điểm tâm, chẳng biết từ lúc nào răng lại dính đầy nhân mè đen. Dù có xinh đẹp đến đâu, nếu cười mà răng dính đồ ăn thì cũng khó coi lắm chứ! Không trách đám “tiên nữ” kia suốt ngày ra vẻ thanh cao, hóa ra là sợ ăn uống phá hỏng hình tượng. Trời ạ, biết sớm Tử Dương sẽ quay lại thì cô đã không ăn rồi!
Một ngày cật lực lắm cũng chỉ sao chép mười quyển.
Sau này cô phát hiện nếu sau khi sao chép xong hai ngọc giản, đọc thêm một lát trúc giản an thần, tốc độ hồi phục thần thức sẽ nhanh hơn.
Nhờ đó, mỗi ngày cô có thể gắng gượng sao chép thêm được hai bản nữa.
Suốt hai tháng liền, cô ngoài tu luyện thì chỉ có đọc sách, bên người chỉ có một con Hoa Ly làm bạn.
Con Hoa Ly kia đã khai mở linh trí, tuy chưa thể mở miệng nói chuyện, nhưng nhờ đã ký kết khế ước với Mai Tuyết, hai bên có thể dùng thần thức để giao lưu.
Bởi vậy, một người một thú chung sống cũng coi như hòa hợp.
Linh thú nhất giai tương đương với tu sĩ Luyện Khí kỳ, nhị đến tứ giai tương đương với Trúc Cơ kỳ, ngũ đến thất giai tương đương Kim Đan kỳ, còn bát đến thập giai thì ngang hàng với Nguyên Anh kỳ, có thể mở miệng nói chuyện.
Song yêu thú hóa hình, cũng giống tu sĩ Hóa Thần kỳ, thường sẽ phá vỡ hư không, phi thăng lên Linh giới, không còn tồn tại ở thế gian này nữa.
Phi thăng Linh giới...
Từ trong ngọc giản, Mai Tuyết biết được đã gần vạn năm nay, không còn tu sĩ hay yêu thú nào phi thăng nữa.
Thế gian hiện giờ, cảnh giới cao nhất chỉ còn là Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ cùng thập giai yêu thú.
Vừa trêu đùa Hoa Ly, Mai Tuyết vừa lơ đãng suy nghĩ:
Không biết, đời này cô có thể bước tới Hóa Thần, phá không phi thăng Linh giới hay không...
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thọ nguyên ba trăm năm, Kim Đan kỳ tám trăm năm, Nguyên Anh kỳ đến hai ngàn năm.
Nghe nói, sau khi Hóa Thần, thọ mệnh có thể đạt tới tám ngàn năm!
Hơn nữa, sau khi phi thăng Linh giới, tu luyện tiếp sẽ còn tiến lên các cảnh giới cao hơn như Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa.
Trường sinh bất tử...
Chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta phải ao ước.
Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi tới thế giới này, Mai Tuyết đã hai lần trải qua cái chết.
Hiện giờ cô càng thêm quý trọng sinh mệnh, thầm nghĩ mấy trăm năm tới chắc chắn sẽ không bao giờ sinh ra cái ý nghĩ "sống chán đời" gì đâu.
Hôm ấy, khi đang ngồi đọc sách trong tàng thư thất, Mai Tuyết đột nhiên cảm nhận được cấm chế ngoài động phủ khẽ dao động hẳn là Tử Dương đã trở về.
Hắn hiếm khi về, lại nhớ đến nhiệm vụ Minh Vũ giao phó cho mình chỉ còn lại chưa tới một tháng, cơ hội ngàn vàng khó gặp, Mai Tuyết vội vàng kéo thấp cổ áo xuống một chút, hối hả chạy ra khỏi tàng thư thất, sợ ra chậm, Tử Dương sẽ lại trốn vào tu luyện thất.
"Sư phụ!"
Mai Tuyết hấp tấp gọi giật người vừa định bước vào tu luyện thất.
Tử Dương dừng chân, lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"
Nghe vậy, Mai Tuyết suýt chút nữa nước mắt lã chã.
Hu hu hu, sư phụ ngài lạnh nhạt thế này, bảo đồ nhi phải quyến rũ ngài thế nào đây!
Cô cúi đầu, hít sâu một hơi, lại cố lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nở một nụ cười khuynh quốc khuynh thành.
Nụ cười này cô đã luyện vô số lần trước gương nước từ độ cong của khóe môi đến đường nét mi mục, tất cả đều hoàn mỹ không tì vết.
Đáng tiếc, trên mặt Tử Dương, lại chẳng có lấy một chút biểu tình nào.
Mai Tuyết bỗng thấy nản lòng, không hiểu nổi rốt cuộc mình sai ở đâu.
“Đồ ngốc, răng ngươi dính mè đen kìa.” Trong đầu đột nhiên vang lên giọng nhắc nhở của mèo Hoa Ly.
Cô lập tức chột dạ. Vừa rồi còn mải xem sách vừa ăn điểm tâm, chẳng biết từ lúc nào răng lại dính đầy nhân mè đen. Dù có xinh đẹp đến đâu, nếu cười mà răng dính đồ ăn thì cũng khó coi lắm chứ! Không trách đám “tiên nữ” kia suốt ngày ra vẻ thanh cao, hóa ra là sợ ăn uống phá hỏng hình tượng. Trời ạ, biết sớm Tử Dương sẽ quay lại thì cô đã không ăn rồi!
6
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
