TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 20: Biến Cố Bất Ngờ 6

Nào ngờ ngay lúc đó, một linh hồn khác đã xâm nhập vào thân thể nàng ấy.

Linh hồn kia không có tu vi, nàng ấy hoàn toàn có thể dễ dàng hủy diệt, nhưng kỳ lạ thay, nàng ấy lại có thể biết được hết thảy suy nghĩ của linh hồn đó và, càng đáng sợ hơn, linh hồn kia có thể nhìn thấy tương lai của nàng ấy.

Tương lai đó, quá mức nhục nhã, quá mức tuyệt vọng.

Nàng ấy không dám tin tưởng.

Vì vậy, do dự chần chừ, nàng ấy tạm thời lưu lại linh hồn kia, trao cho cô quyền kiểm soát thân thể, muốn xem thử lời tiên tri ấy có thành hiện thực hay không.

Không ngờ, chỉ hai ngày sau, lời tiên tri ứng nghiệm.

Người thầy mà nàng ấy tín nhiệm suốt mười sáu năm, thật sự muốn đối với cô làm ra chuyện bẩn thỉu đó.

Nghĩ tới viễn cảnh tương lai, nàng ấy càng chạy trốn, lại càng rơi vào tay những kẻ tồi tệ hơn...

Mai Tuyết, nguyên chủ, đều chìm sâu trong tuyệt vọng.

Bị tổn thương vốn đã đáng sợ.

Đáng sợ hơn là bị tổn thương vô tận, không có điểm dừng.

Đáng sợ nhất chính là

Dù có nỗ lực thế nào, cuối cùng, tất cả cũng đều là vô ích.

Nàng ấy sợ hãi đối mặt với tương lai tuyệt vọng ấy.

Khoảnh khắc bị sư phụ đè dưới thân, nỗi tuyệt vọng cuồn cuộn như thủy triều nhấn chìm nàng ấy.

Đúng lúc đó, linh hồn kia lại lựa chọn buông tay, nhường quyền kiểm soát thân thể cho nàng ấy, tàn nhẫn để nàng ấy đơn độc gánh chịu tất cả.

Nàng ấy đã nghĩ đến cái chết.

Nếu chết đi, có lẽ sẽ không phải chịu đựng những nhục nhã này nữa.

Nàng ấy hy vọng có thể chết khi còn đẹp đẽ, còn trong sạch.

Ít ra như vậy, thân thể băng thanh ngọc khiết này vẫn có thể giữ vẹn nguyên.

Nàng ấy vận dụng một bộ công pháp vô tình đọc được trước kia, nghịch hành linh lực, tự hủy kinh mạch.

Mai Tuyết tỉnh lại trong cơn đau nhức như muốn nứt toác đầu óc.

Không ngờ nguyên chủ, sau khi nhìn thấy “lời tiên tri” do cô lưu lại, lại thật sự lựa chọn tự sát.

Nguyên chủ đã vậy mà buông tay, chết rồi đi đầu thai luân hồi, để lại cô tiếp tục chịu đựng tất cả khổ sở.

Mai Tuyết khẽ cười khổ, chậm rãi mở mắt, lại bất ngờ đối diện với một đôi mắt đào hoa lạnh lùng là Minh Vũ đạo quân.

Cô cứ tưởng khi mở mắt ra sẽ nhìn thấy Tử Dương.

"Không ngờ ngươi lại có can đảm tự sát, thật khiến sư thúc ta phải nhìn ngươi bằng con mắt khác đấy."

Minh Vũ giễu cợt nói.

Mai Tuyết gượng cười hai tiếng, giọng khản đặc:

"Sư thúc quá khen... ngay cả tiểu điệt cũng thấy ngoài ý muốn..."

Không ngờ lời còn chưa dứt, Minh Vũ đã đột nhiên bóp chặt lấy cổ cô, sức lực lạnh lùng như kìm sắt, từng chút từng chút siết chặt:

"Muốn chết phải không? Để sư thúc thành toàn cho ngươi!"

Tên biếи ŧɦái này lại phát điên cái gì nữa?!

Cổ bị siết chặt, không khí trong phổi cũng dần bị đẩy ra ngoài.

Mai Tuyết trừng lớn đôi mắt đẫm lệ, hai tay vô lực quơ loạn trong không trung.

Không... cô không muốn chết...

Nước mắt trào ra nơi khóe mắt.

Vì sao cô lại phải chịu những thứ này?

Cô đâu có làm điều gì sai trái, tại sao lại bị đối xử như vậy?!

Chỉ vì cô yếu đuối, nên cô phải mặc người chà đạp sao?!

Ánh mắt Mai Tuyết dần dần nhuốm một tầng thù hận, đôi mắt ửng đỏ, gắt gao ghi khắc gương mặt ma quỷ trước mắt.

Cô phải nhớ kỹ, dù sau này có rơi vào địa ngục, dẫm qua núi đao biển lửa, cô cũng phải ghi nhớ hắn ta, nguyền rủa hắn ta, đời đời kiếp kiếp, cho tới khi hồn phi phách tán!

Đôi tay gắng sức bấu chặt bàn tay kìm nơi cổ, móng tay sắc nhọn cắm sâu vào da thịt Minh Vũ.

Dù cô yếu đuối nhỏ bé như con kiến, cũng phải để hắn ta biết

Kiến nhỏ cũng biết cắn người!

"Ánh mắt rất đẹp." Minh Vũ hoàn toàn không thèm để ý, mặc cho mũi nhọn của móng tay cô cào rách da mình.

Máu tươi nhuộm đỏ những ngón tay trắng nõn của Mai Tuyết, tựa như đóa hoa ma mị nở rộ trong đêm tối.

Minh Vũ cúi người xuống, ngón tay vuốt ve tỉ mỉ từng đường nét trên gương mặt cô:

"Ngươi có biết, dù ngươi chết rồi, ta vẫn có trăm ngàn cách lôi nguyên thần ngươi ra, để ngươi chịu đựng thống khổ ngày ngày đêm đêm?"

"Đồ... hỗn... đản..."

Mai Tuyết cố gắng cong ngón tay, run rẩy giơ một ngón tay giữa về phía hắn ta.

Minh Vũ bật cười khẽ, ánh mắt chứa đựng vô vàn phong hoa như ngọc núi mây trời, khiến người vừa say mê vừa kinh sợ.

Chỉ thấy hắn ta khẽ động cổ tay, lập tức ném mạnh cô xuống nền đá lạnh lẽo.

"Khụ... khụ..."

Bàn tay đang kẹp chặt cổ cô rốt cuộc cũng buông ra, dòng không khí lạnh buốt ùa vào phổi khiến l*иg ngực đau đớn như xé rách.



6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.