0 chữ
Chương 25
Chương 13.1: Thà Khiến Người Khác Chịu Thiệt, Chứ Nhất Định Không Thể Để Mình Thiệt
Rất nhanh sau đó, Chu Dĩ Ninh rời khỏi văn phòng. Khi cô về đến lớp thì tiết học cũng đã kết thúc.
Hứa Nguyệt Minh tuy không ưa Chu Dĩ Ninh, nhưng bản tính tò mò trỗi dậy, cậu ta bất chấp nguy cơ bị mắng, lân la đến gần: "Ê, thầy giáo dạy tiếng Anh gọi cậu lên làm gì thế?"
"Cãi nhau." Chu Dĩ Ninh uống mấy ngụm nước, bình thản đáp.
Hứa Nguyệt Minh suýt chút nữa thì ngã khỏi ghế. Cậu ta vội vàng hỏi với vẻ hiếu kỳ: "Cậu lại chọc giận ổng hả? Tôi nghe nói cậu nộp giấy trắng, thật không đó?"
"Thật mà, với lại có gì lạ đâu. Ông ta không thích tôi, tôi cũng ghét ổng, chuyện bình thường." Chu Dĩ Ninh coi việc nộp giấy trắng nhẹ tựa lông hồng.
Hứa Nguyệt Minh không khỏi giơ ngón tay cái lên: "Ghê nha, đúng là chị đại!"
Vừa nói, cậu ta vừa đứng dậy, nhanh chóng chia sẻ tin hot vừa hóng được cho cả lớp:
"Má ơi, Chu Dĩ Ninh thật sự nộp giấy trắng kìa! Vừa nãy lão Tào gọi cậu ấy lên văn phòng, hai người còn cãi nhau nữa."
"Trâu bò! Chu Dĩ Ninh định lên trời luôn hả, dám nộp giấy trắng cơ đấy."
"Tớ cũng thấy vậy. Cơ mà cậu ấy cũng gan thật, nói thật, tớ cũng ghét lão Tào. Suốt ngày để cái đầu hói trọc lóc, lại còn hay nhìn gái bằng ánh mắt dê xồm nữa chứ."
"Đúng đó, đúng đó."
Chu Dĩ Ninh chẳng mấy để tâm. Cô không phải là người sống vì ánh nhìn của người khác. Sống ở đời là phải sống cho mình, người khác sống chết ra sao đâu có liên quan gì đến cô.
Chẳng mấy chốc, tiếng chuông báo giờ tự học vang lên. Hứa Nguyệt Minh trở về chỗ ngồi của mình. Chẳng hiểu sao, mới có hai ngày mà cậu ta cảm thấy khí chất của Chu Dĩ Ninh đã thay đổi hoàn toàn.
Trước đây, mỗi khi nói chuyện với Chu Dĩ Ninh, cô nàng đều rụt rè, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Còn bây giờ, Chu Dĩ Ninh dám nộp giấy trắng, dám cãi nhau với thầy giáo. Cậu ta nghĩ sau này tốt nhất là không nên dây vào Chu Dĩ Ninh nữa.
Về phía Chu Dĩ Ninh, cô làm qua loa mấy bài tập và đề thi của nguyên chủ, nhưng đối với cô thì chúng quá dễ.
Cô dứt khoát lấy một tờ giấy trắng ra, bắt đầu viết dàn ý. Lát nữa tan học, cô định ra quán net viết chút gì đó rồi đăng lên mạng.
Giáo viên trông coi tiết này là cô giáo dạy môn chính trị. Cô vừa nãy cũng nghe thấy tiếng cãi vã ở văn phòng, không khỏi tò mò về cô nữ sinh Chu Dĩ Ninh vốn ít nói ít cười này. Vừa hay bài thi địa lý và lịch sử đã chấm xong, chỉ còn môn chính trị là cô đang chấm, cô dứt khoát lấy bài thi của Chu Dĩ Ninh ra.
Vừa nhìn thoáng qua, mắt cô bỗng sáng lên. Chữ của Chu Dĩ Ninh viết rất đẹp, từng nét bút đều có phong thái riêng. Cô thậm chí còn thấy chữ của Chu Dĩ Ninh còn đẹp hơn cả chữ của mình.
Cô giáo dạy chính trị lập tức cảm thấy hứng thú. Cô lại xem qua mấy câu hỏi lớn môn địa lý và chính trị trong bài thi của Chu Dĩ Ninh, kinh ngạc phát hiện ra, đúng hết! Tất cả các đáp án đều đi thẳng vào trọng tâm.
Cô giáo dạy chính trị há hốc mồm. Lớp 19 này xuất hiện cao thủ ẩn danh lúc nào vậy?
Cô Ngô nhìn Chu Dĩ Ninh với vẻ khó hiểu. Cô đột nhiên muốn xem Chu Dĩ Ninh đang ôn môn nào.
Cô Ngô dứt khoát đứng dậy đi quanh lớp. Khi đi đến trước mặt Chu Dĩ Ninh, cô Ngô dừng bước.
Cô thấy Chu Dĩ Ninh đang cầm một tờ giấy trắng, viết viết gì đó. Nhìn kỹ, Chu Dĩ Ninh vậy mà lại viết truyện trong giờ tự học!
Cô Ngô khẽ hắng giọng, nhắc nhở: "Thi xong rồi cũng không được lơ là, không được làm việc riêng. Lấy sách ra tự ôn bài đi."
Chu Dĩ Ninh cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người phía sau, cô mỉm cười với cô Ngô, ngoan ngoãn lấy một quyển bài tập chính trị ra làm.
Cô Ngô lúc này mới hài lòng rời đi. Đợi cô Ngô đi rồi, Chu Dĩ Ninh lại lấy tờ giấy vừa nãy ra. Nghe lời á? Không có cửa đâu! Cô bây giờ cần kiếm tiền!
Đến chín giờ rưỡi, Chu Dĩ Ninh cuối cùng cũng đợi được đến khi tan học. Cô đã viết xong gần hết dàn ý. Chu Dĩ Ninh định viết trước sáu nghìn chữ để đăng lên mạng, nếu được duyệt thì sẽ viết tiếp.
Cô đeo cặp sách lên, Điền Tuyết cũng đi tới tìm cô.
"Cậu thật sự cãi nhau với thầy giáo hả?"
"Ừm, tại ổng kiếm chuyện với tớ trước, tớ không thấy tớ sai." Chu Dĩ Ninh thản nhiên nói.
Điền Tuyết lại khuyên: "Thôi thì dĩ hòa vi quý, dù sao ổng cũng là thầy giáo, cậu mà đối đầu với ổng thì chẳng có quả ngọt đâu."
"Chưa chắc đâu, với lại tớ đây thích nghênh đón khó khăn." Chu Dĩ Ninh không để bụng.
Điền Tuyết nhỏ giọng nói: "Tớ vẫn thích cậu như trước đây hơn..."
"Hả?" Chu Dĩ Ninh nghi ngờ mình nghe nhầm. Nguyên chủ trước đây rụt rè nhút nhát lắm mà? Ý của Điền Tuyết là gì đây?
"Không có gì. À đúng rồi, mấy cái tin trên tường tỏ tình cậu định xử lý thế nào? Tìm được ai đăng chưa?" Điền Tuyết hỏi.
"Vẫn chưa, nhưng cô Trần biết chuyện này rồi, nói nếu tớ không xử lý được thì cô ấy sẽ nhờ người của trường xóa mấy cái tin trên tường tỏ tình đi."
"Vậy thì tốt, mấy cái thư tình đó không tốt cho cậu và Trương Dã đâu, xóa đi là hơn." Điền Tuyết lẩm bẩm.
Hứa Nguyệt Minh tuy không ưa Chu Dĩ Ninh, nhưng bản tính tò mò trỗi dậy, cậu ta bất chấp nguy cơ bị mắng, lân la đến gần: "Ê, thầy giáo dạy tiếng Anh gọi cậu lên làm gì thế?"
"Cãi nhau." Chu Dĩ Ninh uống mấy ngụm nước, bình thản đáp.
Hứa Nguyệt Minh suýt chút nữa thì ngã khỏi ghế. Cậu ta vội vàng hỏi với vẻ hiếu kỳ: "Cậu lại chọc giận ổng hả? Tôi nghe nói cậu nộp giấy trắng, thật không đó?"
"Thật mà, với lại có gì lạ đâu. Ông ta không thích tôi, tôi cũng ghét ổng, chuyện bình thường." Chu Dĩ Ninh coi việc nộp giấy trắng nhẹ tựa lông hồng.
Hứa Nguyệt Minh không khỏi giơ ngón tay cái lên: "Ghê nha, đúng là chị đại!"
Vừa nói, cậu ta vừa đứng dậy, nhanh chóng chia sẻ tin hot vừa hóng được cho cả lớp:
"Trâu bò! Chu Dĩ Ninh định lên trời luôn hả, dám nộp giấy trắng cơ đấy."
"Tớ cũng thấy vậy. Cơ mà cậu ấy cũng gan thật, nói thật, tớ cũng ghét lão Tào. Suốt ngày để cái đầu hói trọc lóc, lại còn hay nhìn gái bằng ánh mắt dê xồm nữa chứ."
"Đúng đó, đúng đó."
Chu Dĩ Ninh chẳng mấy để tâm. Cô không phải là người sống vì ánh nhìn của người khác. Sống ở đời là phải sống cho mình, người khác sống chết ra sao đâu có liên quan gì đến cô.
Chẳng mấy chốc, tiếng chuông báo giờ tự học vang lên. Hứa Nguyệt Minh trở về chỗ ngồi của mình. Chẳng hiểu sao, mới có hai ngày mà cậu ta cảm thấy khí chất của Chu Dĩ Ninh đã thay đổi hoàn toàn.
Trước đây, mỗi khi nói chuyện với Chu Dĩ Ninh, cô nàng đều rụt rè, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Còn bây giờ, Chu Dĩ Ninh dám nộp giấy trắng, dám cãi nhau với thầy giáo. Cậu ta nghĩ sau này tốt nhất là không nên dây vào Chu Dĩ Ninh nữa.
Cô dứt khoát lấy một tờ giấy trắng ra, bắt đầu viết dàn ý. Lát nữa tan học, cô định ra quán net viết chút gì đó rồi đăng lên mạng.
Giáo viên trông coi tiết này là cô giáo dạy môn chính trị. Cô vừa nãy cũng nghe thấy tiếng cãi vã ở văn phòng, không khỏi tò mò về cô nữ sinh Chu Dĩ Ninh vốn ít nói ít cười này. Vừa hay bài thi địa lý và lịch sử đã chấm xong, chỉ còn môn chính trị là cô đang chấm, cô dứt khoát lấy bài thi của Chu Dĩ Ninh ra.
Vừa nhìn thoáng qua, mắt cô bỗng sáng lên. Chữ của Chu Dĩ Ninh viết rất đẹp, từng nét bút đều có phong thái riêng. Cô thậm chí còn thấy chữ của Chu Dĩ Ninh còn đẹp hơn cả chữ của mình.
Cô giáo dạy chính trị lập tức cảm thấy hứng thú. Cô lại xem qua mấy câu hỏi lớn môn địa lý và chính trị trong bài thi của Chu Dĩ Ninh, kinh ngạc phát hiện ra, đúng hết! Tất cả các đáp án đều đi thẳng vào trọng tâm.
Cô Ngô nhìn Chu Dĩ Ninh với vẻ khó hiểu. Cô đột nhiên muốn xem Chu Dĩ Ninh đang ôn môn nào.
Cô Ngô dứt khoát đứng dậy đi quanh lớp. Khi đi đến trước mặt Chu Dĩ Ninh, cô Ngô dừng bước.
Cô thấy Chu Dĩ Ninh đang cầm một tờ giấy trắng, viết viết gì đó. Nhìn kỹ, Chu Dĩ Ninh vậy mà lại viết truyện trong giờ tự học!
Cô Ngô khẽ hắng giọng, nhắc nhở: "Thi xong rồi cũng không được lơ là, không được làm việc riêng. Lấy sách ra tự ôn bài đi."
Chu Dĩ Ninh cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người phía sau, cô mỉm cười với cô Ngô, ngoan ngoãn lấy một quyển bài tập chính trị ra làm.
Cô Ngô lúc này mới hài lòng rời đi. Đợi cô Ngô đi rồi, Chu Dĩ Ninh lại lấy tờ giấy vừa nãy ra. Nghe lời á? Không có cửa đâu! Cô bây giờ cần kiếm tiền!
Đến chín giờ rưỡi, Chu Dĩ Ninh cuối cùng cũng đợi được đến khi tan học. Cô đã viết xong gần hết dàn ý. Chu Dĩ Ninh định viết trước sáu nghìn chữ để đăng lên mạng, nếu được duyệt thì sẽ viết tiếp.
Cô đeo cặp sách lên, Điền Tuyết cũng đi tới tìm cô.
"Cậu thật sự cãi nhau với thầy giáo hả?"
"Ừm, tại ổng kiếm chuyện với tớ trước, tớ không thấy tớ sai." Chu Dĩ Ninh thản nhiên nói.
Điền Tuyết lại khuyên: "Thôi thì dĩ hòa vi quý, dù sao ổng cũng là thầy giáo, cậu mà đối đầu với ổng thì chẳng có quả ngọt đâu."
"Chưa chắc đâu, với lại tớ đây thích nghênh đón khó khăn." Chu Dĩ Ninh không để bụng.
Điền Tuyết nhỏ giọng nói: "Tớ vẫn thích cậu như trước đây hơn..."
"Hả?" Chu Dĩ Ninh nghi ngờ mình nghe nhầm. Nguyên chủ trước đây rụt rè nhút nhát lắm mà? Ý của Điền Tuyết là gì đây?
"Không có gì. À đúng rồi, mấy cái tin trên tường tỏ tình cậu định xử lý thế nào? Tìm được ai đăng chưa?" Điền Tuyết hỏi.
"Vẫn chưa, nhưng cô Trần biết chuyện này rồi, nói nếu tớ không xử lý được thì cô ấy sẽ nhờ người của trường xóa mấy cái tin trên tường tỏ tình đi."
"Vậy thì tốt, mấy cái thư tình đó không tốt cho cậu và Trương Dã đâu, xóa đi là hơn." Điền Tuyết lẩm bẩm.
5
0
2 tháng trước
19 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
