0 chữ
Chương 23
Chương 12.1: Cơn Thịnh Nộ Của Thầy Tào
Trần Diệc Đồng cũng hơi ngạc nhiên. Cô ngước mắt nhìn thầy Tào, hỏi: "Có khi nào có sự nhầm lẫn ở đây không? Chu Dĩ Ninh vốn là một đứa trẻ hướng nội, ngoan ngoãn thật thà. Em ấy không thể nào làm chuyện nộp giấy trắng được đâu."
"Sao lại không thể? Cô tự mình xem đi." Thầy Tào đưa bài thi trong tay cho Trần Diệc Đồng.
Trần Diệc Đồng cầm lấy bài thi, liếc qua một lượt, vẫn không tin Chu Dĩ Ninh là một đứa trẻ nổi loạn, cố ý nộp giấy trắng.
"Hay là do em ấy không kịp giờ, hoặc quên tô đáp án?"
"Sao có thể quên được? Cả khối có ai nộp giấy trắng đâu, chỉ có mỗi mình nó! Hơn nữa, nó mà hiền lành á? Thư tình nó viết cho trai truyền đi khắp nơi rồi kìa, đúng là trơ trẽn hết chỗ nói! Loại học sinh này mà cũng được học ở Nhất Trung ư, đúng là tức chết tôi rồi!"
Hôm qua, thầy Tào đã bị Chu Dĩ Ninh làm cho bẽ mặt trước cả lớp, giờ cô lại nộp giấy trắng, chẳng phải là đang cố tình gây sự với ông ta sao?
Nghĩ ngợi một lát, thầy Tào lại hỏi: "Thế còn các môn khác của nó thì sao? Có nộp giấy trắng không?"
Thầy Trương và Trần Diệc Đồng nhìn nhau, rồi cùng lắc đầu.
Thầy Tào càng tức giận hơn, gân xanh trên trán nổi lên, nói: "Nó có ý gì đây? Cố tình làm trò cho tôi xem đúng không? Được thôi, tiếng Anh 0 điểm, tôi xem nó xếp hạng bao nhiêu trong lớp!"
Vừa nói, thầy Tào vừa nhìn khoá đại biểu môn tiếng Anh đang đứng sau lưng, quát: "Em đi gọi ngay con Chu Dĩ Ninh lên đây cho tôi! Hôm nay tôi nhất định phải làm cho ra nhẽ. Dạy học mấy chục năm rồi, lần đầu tiên tôi gặp phải loại học sinh như thế này!"
Vu Dương ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi văn phòng, rồi lại chạy về lớp, vừa vào vừa hô "Báo cáo!". Thầy giáo trông coi lớp tự học cho Vu Dương vào lớp.
Vu Dương chào thầy giáo rồi đi đến chỗ Chu Dĩ Ninh, nói: "Chu Dĩ Ninh, thầy Tào gọi cậu lên văn phòng một chuyến."
Chu Dĩ Ninh bình thản gấp cuốn bài tập toán lại. Quả nhiên, chuyện gì đến cũng phải đến.
Chu Dĩ Ninh gật đầu, đứng dậy đi theo Vu Dương ra khỏi lớp. Cô vừa đi, cả lớp đang im lặng bỗng xôn xao bàn tán.
"Chu Dĩ Ninh bị làm sao thế? Sao thầy Tào lại gọi cậu ấy lên văn phòng?"
"Hình như cậu ta không tô đáp án môn tiếng Anh thì phải, chắc chắn là bị mắng rồi."
"Thế thì cậu ta tiêu đời rồi, hôm qua cậu ta còn đắc tội với thầy Tào, lần này chắc chắn bị thầy Tào mắng cho không còn mảnh giáp!"
Thầy giáo trên bục giảng nghe thấy tiếng ồn ào bên dưới, lập tức giữ trật tự, quát: "Suỵt! Trật tự nào! Hôm nay thi tốt hết cả rồi hả? Rảnh rỗi đi lo chuyện bao đồng thế? Lo cho thân mình trước đi!"
Quả nhiên, vừa nhắc đến kỳ thi buổi sáng tất cả mọi người đều im thin thít.
Chu Dĩ Ninh vẫn rất bình tĩnh đi theo Vu Dương ra khỏi lớp. Vu Dương vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: "Thầy Tào đang giận lắm đấy, lát nữa cậu đừng có đối đầu với thầy."
"Không sao, mình có thể xử lý được." Chu Dĩ Ninh thản nhiên nói. Cô là tác giả viết truyện nữ cường, giỏi nhất là lật ngược thế cờ. Càng đông người càng tốt, càng ở nơi công cộng càng tuyệt.
Gần đến cửa văn phòng, Chu Dĩ Ninh lấy điện thoại trong túi ra, bật chế độ ghi âm.
Cô và Vu Dương nối đuôi nhau bước vào văn phòng.
Đây là văn phòng lớn của khối 11, tất cả các thầy cô đều làm việc ở đây. Vừa nãy, tiếng thầy Tào rất lớn nên không ít thầy cô đã tò mò nhìn về phía này.
Chu Dĩ Ninh vừa vào văn phòng đã đi thẳng về phía thầy Tào. Thầy Tào thấy Chu Dĩ Ninh vẫn thản nhiên như không có chuyện gì càng thêm tức giận, ném thẳng bài thi xuống đất trước mặt cô.
"Cô tự xem đi! Chu Dĩ Ninh, cô có ý gì hả? Cô không hài lòng với tôi thì cứ nói thẳng ra, nộp giấy trắng là có ý gì? Cô có biết là cô đang vô trách nhiệm với bản thân mình không hả?"
Chu Dĩ Ninh vẫn không hề nao núng, cô bình tĩnh nhìn thầy Tào, nói: "Lần trước thầy đã vu khống em gian lận trong giờ kiểm tra. Nếu không phải em làm lại một bài khác để chứng minh, có lẽ giờ này em đã mang tiếng gian lận rồi. Là một người thầy giáo, thầy không nên hẹp hòi, cũng đừng tùy tiện vu oan cho học sinh."
"Chu Dĩ Ninh, cô cố tình đúng không?" Thầy Tào tức đến mức muốn xông lên đẩy Chu Dĩ Ninh.
Trần Diệc Đồng nhanh tay kéo Chu Dĩ Ninh ra sau, rồi đứng chắn trước mặt cô, nói: "Thầy Tào, trẻ con không nghe lời thì thầy cứ từ từ dạy bảo, nhưng không được động tay động chân."
"Loại học sinh như nó học giỏi thì có ích gì? Hạnh kiểm thì không ra gì, dám cãi lời thầy cô, đến cả tôn sư trọng đạo cũng không hiểu! Chu Dĩ Ninh, nhà cô có ai dạy dỗ cô không đấy?" Thầy Tào đỏ mặt tía tai. Ông ta bốn mươi mấy tuổi đầu rồi, lại bị một học sinh làm cho bẽ mặt trước bàn dân thiên hạ, thật là mất hết thể diện.
Chu Dĩ Ninh vẫn rất bình tĩnh, cô hỏi: "Em hạnh kiểm không ra gì ở chỗ nào? Chỉ vì bị thầy vu oan, em phản kháng lại, nên thầy cứ để bụng mãi đến giờ à? Thầy Tào, thầy nhỏ nhen vậy sao?"
"Sao lại không thể? Cô tự mình xem đi." Thầy Tào đưa bài thi trong tay cho Trần Diệc Đồng.
Trần Diệc Đồng cầm lấy bài thi, liếc qua một lượt, vẫn không tin Chu Dĩ Ninh là một đứa trẻ nổi loạn, cố ý nộp giấy trắng.
"Hay là do em ấy không kịp giờ, hoặc quên tô đáp án?"
"Sao có thể quên được? Cả khối có ai nộp giấy trắng đâu, chỉ có mỗi mình nó! Hơn nữa, nó mà hiền lành á? Thư tình nó viết cho trai truyền đi khắp nơi rồi kìa, đúng là trơ trẽn hết chỗ nói! Loại học sinh này mà cũng được học ở Nhất Trung ư, đúng là tức chết tôi rồi!"
Nghĩ ngợi một lát, thầy Tào lại hỏi: "Thế còn các môn khác của nó thì sao? Có nộp giấy trắng không?"
Thầy Trương và Trần Diệc Đồng nhìn nhau, rồi cùng lắc đầu.
Thầy Tào càng tức giận hơn, gân xanh trên trán nổi lên, nói: "Nó có ý gì đây? Cố tình làm trò cho tôi xem đúng không? Được thôi, tiếng Anh 0 điểm, tôi xem nó xếp hạng bao nhiêu trong lớp!"
Vừa nói, thầy Tào vừa nhìn khoá đại biểu môn tiếng Anh đang đứng sau lưng, quát: "Em đi gọi ngay con Chu Dĩ Ninh lên đây cho tôi! Hôm nay tôi nhất định phải làm cho ra nhẽ. Dạy học mấy chục năm rồi, lần đầu tiên tôi gặp phải loại học sinh như thế này!"
Vu Dương ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi văn phòng, rồi lại chạy về lớp, vừa vào vừa hô "Báo cáo!". Thầy giáo trông coi lớp tự học cho Vu Dương vào lớp.
Chu Dĩ Ninh bình thản gấp cuốn bài tập toán lại. Quả nhiên, chuyện gì đến cũng phải đến.
Chu Dĩ Ninh gật đầu, đứng dậy đi theo Vu Dương ra khỏi lớp. Cô vừa đi, cả lớp đang im lặng bỗng xôn xao bàn tán.
"Chu Dĩ Ninh bị làm sao thế? Sao thầy Tào lại gọi cậu ấy lên văn phòng?"
"Hình như cậu ta không tô đáp án môn tiếng Anh thì phải, chắc chắn là bị mắng rồi."
"Thế thì cậu ta tiêu đời rồi, hôm qua cậu ta còn đắc tội với thầy Tào, lần này chắc chắn bị thầy Tào mắng cho không còn mảnh giáp!"
Thầy giáo trên bục giảng nghe thấy tiếng ồn ào bên dưới, lập tức giữ trật tự, quát: "Suỵt! Trật tự nào! Hôm nay thi tốt hết cả rồi hả? Rảnh rỗi đi lo chuyện bao đồng thế? Lo cho thân mình trước đi!"
Chu Dĩ Ninh vẫn rất bình tĩnh đi theo Vu Dương ra khỏi lớp. Vu Dương vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: "Thầy Tào đang giận lắm đấy, lát nữa cậu đừng có đối đầu với thầy."
"Không sao, mình có thể xử lý được." Chu Dĩ Ninh thản nhiên nói. Cô là tác giả viết truyện nữ cường, giỏi nhất là lật ngược thế cờ. Càng đông người càng tốt, càng ở nơi công cộng càng tuyệt.
Gần đến cửa văn phòng, Chu Dĩ Ninh lấy điện thoại trong túi ra, bật chế độ ghi âm.
Cô và Vu Dương nối đuôi nhau bước vào văn phòng.
Đây là văn phòng lớn của khối 11, tất cả các thầy cô đều làm việc ở đây. Vừa nãy, tiếng thầy Tào rất lớn nên không ít thầy cô đã tò mò nhìn về phía này.
Chu Dĩ Ninh vừa vào văn phòng đã đi thẳng về phía thầy Tào. Thầy Tào thấy Chu Dĩ Ninh vẫn thản nhiên như không có chuyện gì càng thêm tức giận, ném thẳng bài thi xuống đất trước mặt cô.
"Cô tự xem đi! Chu Dĩ Ninh, cô có ý gì hả? Cô không hài lòng với tôi thì cứ nói thẳng ra, nộp giấy trắng là có ý gì? Cô có biết là cô đang vô trách nhiệm với bản thân mình không hả?"
Chu Dĩ Ninh vẫn không hề nao núng, cô bình tĩnh nhìn thầy Tào, nói: "Lần trước thầy đã vu khống em gian lận trong giờ kiểm tra. Nếu không phải em làm lại một bài khác để chứng minh, có lẽ giờ này em đã mang tiếng gian lận rồi. Là một người thầy giáo, thầy không nên hẹp hòi, cũng đừng tùy tiện vu oan cho học sinh."
"Chu Dĩ Ninh, cô cố tình đúng không?" Thầy Tào tức đến mức muốn xông lên đẩy Chu Dĩ Ninh.
Trần Diệc Đồng nhanh tay kéo Chu Dĩ Ninh ra sau, rồi đứng chắn trước mặt cô, nói: "Thầy Tào, trẻ con không nghe lời thì thầy cứ từ từ dạy bảo, nhưng không được động tay động chân."
"Loại học sinh như nó học giỏi thì có ích gì? Hạnh kiểm thì không ra gì, dám cãi lời thầy cô, đến cả tôn sư trọng đạo cũng không hiểu! Chu Dĩ Ninh, nhà cô có ai dạy dỗ cô không đấy?" Thầy Tào đỏ mặt tía tai. Ông ta bốn mươi mấy tuổi đầu rồi, lại bị một học sinh làm cho bẽ mặt trước bàn dân thiên hạ, thật là mất hết thể diện.
Chu Dĩ Ninh vẫn rất bình tĩnh, cô hỏi: "Em hạnh kiểm không ra gì ở chỗ nào? Chỉ vì bị thầy vu oan, em phản kháng lại, nên thầy cứ để bụng mãi đến giờ à? Thầy Tào, thầy nhỏ nhen vậy sao?"
5
0
2 tháng trước
13 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
