TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 11.2

"Đi thôi, giờ mới hơn một giờ, về còn có thể nghỉ ngơi một lát." Chu Dĩ Ninh cười với nàng, đi về phía cửa nhà ăn.

"Ừ, đi thôi." Khương Tiện Chi đi theo sau, nàng đột nhiên cảm thấy Sử Viện Viện và Tư Nhã Thanh có chút dư thừa. Nàng hình như thích ở một mình với Chu Dĩ Ninh hơn, bây giờ bên cạnh còn có thêm hai người, cứ cảm thấy có chút gượng gạo.

Chu Dĩ Ninh thì chẳng cảm thấy gì cả, cô vừa nói vừa cười đi cùng Khương Tiện Chi về phía khu giảng đường.

Đúng lúc này, Điền Tuyết từ trong khu giảng đường đi ra, cô ta vội vàng trốn vào góc tường, không để Chu Dĩ Ninh và Khương Tiện Chi nhìn thấy mình.

Ánh mắt của Điền Tuyết nhìn về phía Chu Dĩ Ninh trở nên u ám, cặp kính dày cộm che đi phần lớn biểu cảm của cô ta. Một lúc sau, Điền Tuyết mới một mình đi về phía nhà ăn.

Sau khi chia tay với Khương Tiện Chi, Chu Dĩ Ninh trở về lớp. Hứa Nguyệt Minh thấy cô quay lại thì bĩu môi, quay đầu bắt chuyện với mấy người phía sau.

Vừa hay Chu Dĩ Ninh cũng chẳng muốn để ý đến cậu ta, cô đứng dậy đi ra ngoài lấy nước, rồi lại nằm bò ra bàn ngủ một lát. Giáo viên dạy Sử ôm một chồng bài thi bước vào, buổi chiều thi tổ hợp khoa học xã hội, ba môn học đều gộp chung vào một bài thi, cho nên bài thi rất dày.

Học sinh vốn đã buồn ngủ, nhìn thấy một chồng bài thi dày cộp như vậy thì lại càng thở dài thườn thượt.

Chu Dĩ Ninh xoa xoa thái dương để tỉnh táo, đợi khi bài thi được phát xuống thì bắt đầu nhanh chóng làm bài.

Điểm số môn tổ hợp khoa học xã hội của cô ở kiếp trước cực kỳ tốt, những câu hỏi ngắn thì câu nào cô cũng có thể viết trúng điểm.

Lần này cũng vậy, Chu Dĩ Ninh nhanh chóng làm bài, trước thời gian quy định gần bốn mươi phút đã làm xong toàn bộ bài thi.

Sau khi tô xong phiếu trả lời trắc nghiệm, Chu Dĩ Ninh lại nằm xuống ngủ tiếp.

Cô định tối nay sẽ ra quán net viết lách và đăng bài, chỉ là không thể về nhà quá muộn, về muộn quá sẽ dễ bị nghi ngờ.

Sau khi tiếng chuông vang lên, mấy bạn học sinh ở dãy bàn phía sau bắt đầu thu bài thi. Chu Dĩ Ninh nộp bài xong thì vươn vai một cái.

Sau kỳ thi tháng cũng không thể được tan học sớm, chủ nhiệm lớp thông báo cho cả lớp tiếp tục tự học.

Trong khi đó, tại văn phòng tổng hợp của khối lớp mười một, Trần Dịch Đồng đang chấm bài thi. Tiết tự học buổi tối là thầy giáo dạy Địa lý trông, cô giáo Trần trước đó chấm bài đã để ý thấy bài thi của Chu Dĩ Ninh có tỷ lệ đúng rất cao, hơn nữa chữ viết cũng đẹp hơn trước rất nhiều. Lúc này cô đang chấm đến bài luận, dứt khoát lấy bài của Chu Dĩ Ninh ra chấm trước.

Vừa nhìn vào, Trần Dịch Đồng đã cảm thấy chữ viết của Chu Dĩ Ninh rất đẹp mắt, đọc nội dung thì thấy rất sát với chủ đề, hơn nữa còn trích dẫn rất nhiều danh ngôn làm luận cứ, là một bài văn mẫu tiêu chuẩn, cô hầu như không tìm thấy điểm trừ nào.

Nhưng mà, việc đạt điểm tối đa môn Ngữ văn vẫn có chút khó tin, cho nên Trần Dịch Đồng vẫn trừ 1 điểm ở phần bài luận. Cô bắt đầu trực tiếp tính điểm của Chu Dĩ Ninh, tính xong mới giật mình, những phần trước đều đúng hết, bao gồm cả phần đọc hiểu, câu nào cũng trả lời trúng điểm, hơn nữa còn trả lời rất có kỹ năng.

Trần Dịch Đồng kinh ngạc, bởi vì thành tích của Chu Dĩ Ninh trong lớp mỗi lần thi đều chỉ ở mức trung bình yếu, bây giờ đột nhiên lại học giỏi lên như vậy, thật sự khiến người ta kinh ngạc.

Thầy giáo dạy Toán bên cạnh thấy cô giáo Trần nhìn bài thi mãi mà không động, bèn ghé mắt nhìn qua, hỏi: "Sao vậy? Đây là bài của ai mà được tận 149 điểm môn Văn thế?"

Trần Dịch Đồng nhìn thầy giáo Trương, nói: "Bài của Chu Dĩ Ninh lớp mình đấy, đứa trẻ này mấy hôm nay hình như thay đổi rồi, đột nhiên khai sáng ra ấy, cả người cũng không giống như trước kia nữa. Cảm giác như con bé đột nhiên tinh thần phấn chấn hẳn lên."

"Chu Dĩ Ninh à, tôi còn đang định nói chuyện của con bé với cô đây này. Lần này nó được tận 150 điểm môn Toán đấy, điểm tuyệt đối luôn. Hôm qua tôi bảo nó lên bảng giải một bài toán khó, nó giải đâu ra đấy, tôi thấy đứa trẻ này có lẽ là "hắc mã" của khóa này đấy."

Thầy giáo Trương cũng rất vui vẻ, trong lớp có thêm một học sinh giỏi Toán thầy nói ra cũng nở mày nở mặt.

Ngay lúc hai người đang vui vẻ thảo luận, thầy giáo Tào cầm một tập bài thi đi đến trước mặt Trần Dịch Đồng, không vui nói: "Cô Trần, cái con Chu Dĩ Ninh lớp cô có phải có ý kiến gì với tôi không? Nếu nó có ý kiến thì cô bảo nó đến tìm tôi nói chuyện thẳng thắn xem sao, chứ cái kiểu nộp giấy trắng môn Tiếng Anh là ý gì đây? Tôi chưa từng thấy học sinh nào như nó cả."

4

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.