0 chữ
Chương 44
Chương 34: Lịch sự nhưng không nhiều
Hôm nay, có tổng cộng năm đứa trẻ đến nhập học tại trường mẫu giáo. Năm đứa trẻ cùng làm bài kiểm tra, trong khi phụ huynh ngồi đợi bên ngoài lớp học.
Hai phụ huynh khác ngồi yên lặng một góc, duy chỉ có nữ chính, lảm nhảm không ngừng, cố gắng bắt chuyện với Tô Thiển. Dù Chu Tường đã hạ giọng, Tô Thiển vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
...
...
"Chị dâu tôi vốn định hỏi thăm cháu học ở đâu, thật trùng hợp, không ngờ lại là cùng một trường mẫu giáo với Tô Dương."
"Cô Tô, tôi vừa về nước nên không hiểu rõ tình hình trong nước, có dịp tôi đến chơi với cô nhé?"
"Tôi dự định chơi vài ngày rồi sẽ tập trung vào công việc."
"Nghe nói cô Tô học thiết kế thời trang, chúng ta cũng là đồng nghiệp đấy."
Tô Thiển vốn đang chăm chú theo dõi tình hình trong lớp học, bỗng quay đầu lại, mỉm cười hỏi Chu Tường: "Ồ? Cô Chu nghe ai nói vậy?"
Chu Tường giật mình, không ngờ Tô Thiển lại hỏi thẳng như vậy. Cô ta có thể nói rằng chị dâu mình đã điều tra lai lịch của Tô Thiển không? Tất nhiên là không thể nhắc đến. Chính vì biết Tô Thiển có thân phận bình thường đến mức không thể bình thường hơn, cô ta càng muốn làm rõ xem rốt cuộc người phụ nữ này đã mang thai con của anh Giản như thế nào.
"À, là nghe... nghe người giúp việc trong nhà nói, có lẽ cô ấy nghe từ người giúp việc nhà họ Giản." Chu Tường cười trừ cho qua.
Chu Tường đang nói dối. Người giúp việc nhà họ Giản hoàn toàn không biết chuyện này của cô, trong mắt họ, cô càng thêm bí ẩn. Điều này càng chứng tỏ, nữ chính đang để ý đến cô! Tô Thiển cảm thấy vô cùng phiền não.
"Trước đây nghe cô Phạm (chị dâu nữ8) nói là định để con ở trong nước làm quen thêm một thời gian, sao bây giờ lại cho đi mẫu giáo sớm vậy?"
Tô Thiển lại hỏi, đây cũng là lý do cô nói rằng đối phương cố tình chọn ngày hôm nay. Có lẽ nhà họ Chu đang theo dõi sát sao động thái của nhà họ Giản.
"Chị dâu tôi nói hai đứa trẻ ở nhà quá nghịch ngợm, cho đến trường mẫu giáo để kết bạn mới, còn có thể học hỏi thêm." Chu Tường giải thích như vậy.
Đương nhiên đây chỉ là cái cớ. Thực tế là nhà họ Chu đã dò hỏi được thời gian Tô Dương đi học, học ở trường mẫu giáo nào, rồi vội vàng đưa con mình đến theo. Tô Dương là con trai của Giản Chiêm Ngôn, Chu Bình và Chu An kết bạn với cậu bé, tình bạn này sau này lớn lên sẽ trở thành lợi thế rất lớn cho hai đứa trẻ.
Dù Chu Tường giải thích thế nào, Tô Thiển cũng không tin vào lời nói của cô ta. Nhà họ Chu tính toán quá rõ ràng, cô còn nghe thấy tiếng họ bấm bàn tính. Tô Thiển mỉm cười không nói gì thêm, Chu Tường cũng im lặng.
Cô ta liếc nhìn đồng hồ, hỏi Tô Thiển có đi vệ sinh không, Tô Thiển lắc đầu, Chu Tường liền tự đi. Nhìn theo bóng lưng Chu Tường rời đi, Tô Thiển có vẻ trầm ngâm suy nghĩ. Khi Chu Tường rẽ qua góc khuất, biến mất khỏi tầm mắt, cô đứng dậy đi theo.
Chu Tường rời đi nhưng không đến nhà vệ sinh, mà ra khỏi tòa nhà trường học, đứng ở cửa lấy điện thoại ra gọi.
"Chị dâu, chị có chắc thông tin chị tra là chính xác không? Tính cách của cô ta em không thấy có chút gì là nhút nhát cả."
"Chắc không phải giả vờ đâu, khí chất của một người không thể giả vờ được. Cô ta không hề tỏ ra sợ sệt, gặp hiệu trưởng trường mẫu giáo cũng cư xử rất đúng mực."
Chu Tường không muốn khen tình địch của mình nhưng thực sự cô ta không tìm ra điểm nào để chê trách Tô Thiển.
"Chị dâu, chị nhờ anh trai chị tra kỹ lại giúp em, em..."
"Ồ? Cô Chu ở đây à?"
Tiếng nói bất ngờ của Tô Thiển khiến Chu Tường giật mình, suýt nữa làm rơi điện thoại.
Thấy Tô Thiển đột nhiên xuất hiện phía sau, Chu Tường vô thức nhấn nút kết thúc cuộc gọi, vẻ mặt có chút căng thẳng.
Tô Thiển nghe thấy rồi?
"Tôi lo lắng cho con quá đến nỗi lòng bàn tay đầy mồ hôi, định đi rửa tay, tìm cô khắp nơi không thấy. Cô bị lạc không tìm thấy nhà vệ sinh à?"
Nghe câu hỏi này của Tô Thiển, Chu Tường thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như đối phương không nghe thấy gì.
"À, đúng vậy." Chu Tường thuận theo lời Tô Thiển đáp lại.
Tô Thiển chỉ về phía nam nói: "Nhà vệ sinh ở đằng kia."
"Vâng, cảm ơn cô Tô."
Nhìn theo bóng lưng Chu Tường đi về phía nhà vệ sinh, khóe miệng Tô Thiển khẽ nhếch lên. Ai làm việc xấu người đó sợ. Tô Thiển cố ý lên tiếng để dọa Chu Tường một phen. Chờ con làm bài kiểm tra quá nhàm chán, phải tự tìm niềm vui cho mình.
Ừm, nữ chính lúc sợ hãi trông có chút ngốc nghếch.
*****
Tô Dương làm bài kiểm tra ba môn: Toán, Ngữ văn và tiếng Anh. Chủ yếu là xem thành tích để phân lớp. Nếu kết quả không tốt, trường có thể không nhận. Tô Thiển không ngờ trẻ con bây giờ từ mẫu giáo đã phải học hành căng thẳng như vậy. Tô Dương tuy tính khí không tốt nhưng rất thông minh, học hành rất giỏi.
Những đứa trẻ khác đến trường mẫu giáo chủ yếu là để chơi, học hành chỉ là những thứ đơn giản như 1, 2, 3. Nhưng Tô Dương thì không, cậu tự mang sách tiểu học đến trường. Khi những đứa trẻ khác học a, o, e, cậu đã biết viết Bách gia tính.
Về bài kiểm tra nhập học của Tô Dương, Tô Thiển hoàn toàn không lo lắng.
Lúc đi, cô trêu cậu bé rằng nếu thi trượt không được đi học thì không được khóc. Cậu bé rất tự tin nói rằng mình nhất định sẽ đậu.
Ngay sau đó, quản gia kéo Tô Thiển ra một góc, nói với cô rằng khu đất của trường mẫu giáo Đế An là của nhà họ Giản, dù cậu chủ nhỏ có nộp bài trắng cũng có thể vào học, bảo cô đừng lo lắng.
Quản gia hiểu lầm rằng Tô Thiển thật sự lo lắng Tiểu Dương không thể đậu vào trường.
Nghe xong, Tô Thiển vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, lên xe liền véo má Tô Dương, nói:
“Phải dựa vào thực lực mà thi vào đấy nhé!”
Tô Dương gật đầu: “Nếu thi không đậu thì không học nữa.”
Thật ra câu nói nhỏ của quản gia đã bị Tô Dương nghe thấy. Cậu bé còn nhỏ đã có lòng tự trọng rồi.
Tô Thiển không ngờ con trai hời của mình lại nói như vậy, cô đưa tay xoa đầu Tô Dương:
“Con cũng kiêu ngạo ghê ha.”
Tô Dương không nói gì, trong lòng nghĩ nếu không thi đậu thì sẽ tự học cho đến khi đậu mới thôi. Đừng nhìn Tô Dương mới năm tuổi, cậu trưởng thành hơn hẳn so với các bạn cùng tuổi.
Ba môn thi chia thành hai đề, thời gian làm bài là một tiếng rưỡi.
Ban đầu Tô Thiển tưởng rằng kỳ thi vào trường mẫu giáo chỉ có vài câu hỏi đơn giản, sau đó giáo viên hỏi thêm vài câu. Cô không ngờ lại là làm bài thi đàng hoàng.
Đây là mẫu giáo chứ không phải tiểu học, trẻ mầm non mà cũng cạnh tranh dữ vậy, Tô Thiển lại một lần nữa cảm thán: May mà cô đã tốt nghiệp rồi.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu kết thúc kỳ thi, đúng lúc này Chu Tường cũng từ nhà vệ sinh quay lại. Giáo viên coi thi thu bài, một cô giáo khác mời một vài phụ huynh và học sinh cùng đến nhà ăn dùng bữa, sau đó tham quan trường.
Sau khi hoàn tất mấy việc đó, bài thi cũng đã được chấm xong. Nếu không có vấn đề gì thì làm thủ tục nhập học, ngày mai có thể đi học luôn. Nhà trường sắp xếp rất chu đáo, Tô Thiển vui vẻ đồng ý.
Trong nhà ăn, Chu Tường dẫn hai đứa trẻ là Chu Bình và Chu An ngồi đối diện với Tô Thiển.
“Thi thế nào rồi?” Tô Thiển vừa bóc trứng cho con trai vừa nhẹ giọng hỏi.
“Tiếng Anh không tốt.” Tô Dương bĩu môi. Trước đây cậu thấy tiếng Anh chán ngắt nên rất ít học, biết vậy lần này có thi thì đã chia bớt thời gian học Toán cho tiếng Anh rồi.
Nghe vậy, Chu Tường lập tức tiếp lời: “Bình Bình và An An sống ở nước ngoài từ nhỏ, sau này có thể giúp Dương Dương học.”
Tô Dương hừ một tiếng, không vui nói với Chu Tường: “Cô đừng gọi cháu là Dương Dương.”
“Tên là cô Chu, phải lễ phép chứ.” Tô Thiển nhắc một câu.
Tiểu Dương đổi giọng: “Cô đừng gọi cháu là Dương Dương, cô Chu.”
Vẫn là từ chối nhưng có lễ phép.
Lễ phép nhưng không quá nhiều.
Hai phụ huynh khác ngồi yên lặng một góc, duy chỉ có nữ chính, lảm nhảm không ngừng, cố gắng bắt chuyện với Tô Thiển. Dù Chu Tường đã hạ giọng, Tô Thiển vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
...
...
"Chị dâu tôi vốn định hỏi thăm cháu học ở đâu, thật trùng hợp, không ngờ lại là cùng một trường mẫu giáo với Tô Dương."
"Cô Tô, tôi vừa về nước nên không hiểu rõ tình hình trong nước, có dịp tôi đến chơi với cô nhé?"
"Tôi dự định chơi vài ngày rồi sẽ tập trung vào công việc."
"Nghe nói cô Tô học thiết kế thời trang, chúng ta cũng là đồng nghiệp đấy."
Tô Thiển vốn đang chăm chú theo dõi tình hình trong lớp học, bỗng quay đầu lại, mỉm cười hỏi Chu Tường: "Ồ? Cô Chu nghe ai nói vậy?"
"À, là nghe... nghe người giúp việc trong nhà nói, có lẽ cô ấy nghe từ người giúp việc nhà họ Giản." Chu Tường cười trừ cho qua.
Chu Tường đang nói dối. Người giúp việc nhà họ Giản hoàn toàn không biết chuyện này của cô, trong mắt họ, cô càng thêm bí ẩn. Điều này càng chứng tỏ, nữ chính đang để ý đến cô! Tô Thiển cảm thấy vô cùng phiền não.
"Trước đây nghe cô Phạm (chị dâu nữ8) nói là định để con ở trong nước làm quen thêm một thời gian, sao bây giờ lại cho đi mẫu giáo sớm vậy?"
"Chị dâu tôi nói hai đứa trẻ ở nhà quá nghịch ngợm, cho đến trường mẫu giáo để kết bạn mới, còn có thể học hỏi thêm." Chu Tường giải thích như vậy.
Đương nhiên đây chỉ là cái cớ. Thực tế là nhà họ Chu đã dò hỏi được thời gian Tô Dương đi học, học ở trường mẫu giáo nào, rồi vội vàng đưa con mình đến theo. Tô Dương là con trai của Giản Chiêm Ngôn, Chu Bình và Chu An kết bạn với cậu bé, tình bạn này sau này lớn lên sẽ trở thành lợi thế rất lớn cho hai đứa trẻ.
Dù Chu Tường giải thích thế nào, Tô Thiển cũng không tin vào lời nói của cô ta. Nhà họ Chu tính toán quá rõ ràng, cô còn nghe thấy tiếng họ bấm bàn tính. Tô Thiển mỉm cười không nói gì thêm, Chu Tường cũng im lặng.
Chu Tường rời đi nhưng không đến nhà vệ sinh, mà ra khỏi tòa nhà trường học, đứng ở cửa lấy điện thoại ra gọi.
"Chị dâu, chị có chắc thông tin chị tra là chính xác không? Tính cách của cô ta em không thấy có chút gì là nhút nhát cả."
"Chắc không phải giả vờ đâu, khí chất của một người không thể giả vờ được. Cô ta không hề tỏ ra sợ sệt, gặp hiệu trưởng trường mẫu giáo cũng cư xử rất đúng mực."
Chu Tường không muốn khen tình địch của mình nhưng thực sự cô ta không tìm ra điểm nào để chê trách Tô Thiển.
"Chị dâu, chị nhờ anh trai chị tra kỹ lại giúp em, em..."
"Ồ? Cô Chu ở đây à?"
Tiếng nói bất ngờ của Tô Thiển khiến Chu Tường giật mình, suýt nữa làm rơi điện thoại.
Thấy Tô Thiển đột nhiên xuất hiện phía sau, Chu Tường vô thức nhấn nút kết thúc cuộc gọi, vẻ mặt có chút căng thẳng.
Tô Thiển nghe thấy rồi?
"Tôi lo lắng cho con quá đến nỗi lòng bàn tay đầy mồ hôi, định đi rửa tay, tìm cô khắp nơi không thấy. Cô bị lạc không tìm thấy nhà vệ sinh à?"
Nghe câu hỏi này của Tô Thiển, Chu Tường thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như đối phương không nghe thấy gì.
"À, đúng vậy." Chu Tường thuận theo lời Tô Thiển đáp lại.
Tô Thiển chỉ về phía nam nói: "Nhà vệ sinh ở đằng kia."
"Vâng, cảm ơn cô Tô."
Nhìn theo bóng lưng Chu Tường đi về phía nhà vệ sinh, khóe miệng Tô Thiển khẽ nhếch lên. Ai làm việc xấu người đó sợ. Tô Thiển cố ý lên tiếng để dọa Chu Tường một phen. Chờ con làm bài kiểm tra quá nhàm chán, phải tự tìm niềm vui cho mình.
Ừm, nữ chính lúc sợ hãi trông có chút ngốc nghếch.
*****
Tô Dương làm bài kiểm tra ba môn: Toán, Ngữ văn và tiếng Anh. Chủ yếu là xem thành tích để phân lớp. Nếu kết quả không tốt, trường có thể không nhận. Tô Thiển không ngờ trẻ con bây giờ từ mẫu giáo đã phải học hành căng thẳng như vậy. Tô Dương tuy tính khí không tốt nhưng rất thông minh, học hành rất giỏi.
Những đứa trẻ khác đến trường mẫu giáo chủ yếu là để chơi, học hành chỉ là những thứ đơn giản như 1, 2, 3. Nhưng Tô Dương thì không, cậu tự mang sách tiểu học đến trường. Khi những đứa trẻ khác học a, o, e, cậu đã biết viết Bách gia tính.
Về bài kiểm tra nhập học của Tô Dương, Tô Thiển hoàn toàn không lo lắng.
Lúc đi, cô trêu cậu bé rằng nếu thi trượt không được đi học thì không được khóc. Cậu bé rất tự tin nói rằng mình nhất định sẽ đậu.
Ngay sau đó, quản gia kéo Tô Thiển ra một góc, nói với cô rằng khu đất của trường mẫu giáo Đế An là của nhà họ Giản, dù cậu chủ nhỏ có nộp bài trắng cũng có thể vào học, bảo cô đừng lo lắng.
Quản gia hiểu lầm rằng Tô Thiển thật sự lo lắng Tiểu Dương không thể đậu vào trường.
Nghe xong, Tô Thiển vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, lên xe liền véo má Tô Dương, nói:
“Phải dựa vào thực lực mà thi vào đấy nhé!”
Tô Dương gật đầu: “Nếu thi không đậu thì không học nữa.”
Thật ra câu nói nhỏ của quản gia đã bị Tô Dương nghe thấy. Cậu bé còn nhỏ đã có lòng tự trọng rồi.
Tô Thiển không ngờ con trai hời của mình lại nói như vậy, cô đưa tay xoa đầu Tô Dương:
“Con cũng kiêu ngạo ghê ha.”
Tô Dương không nói gì, trong lòng nghĩ nếu không thi đậu thì sẽ tự học cho đến khi đậu mới thôi. Đừng nhìn Tô Dương mới năm tuổi, cậu trưởng thành hơn hẳn so với các bạn cùng tuổi.
Ba môn thi chia thành hai đề, thời gian làm bài là một tiếng rưỡi.
Ban đầu Tô Thiển tưởng rằng kỳ thi vào trường mẫu giáo chỉ có vài câu hỏi đơn giản, sau đó giáo viên hỏi thêm vài câu. Cô không ngờ lại là làm bài thi đàng hoàng.
Đây là mẫu giáo chứ không phải tiểu học, trẻ mầm non mà cũng cạnh tranh dữ vậy, Tô Thiển lại một lần nữa cảm thán: May mà cô đã tốt nghiệp rồi.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu kết thúc kỳ thi, đúng lúc này Chu Tường cũng từ nhà vệ sinh quay lại. Giáo viên coi thi thu bài, một cô giáo khác mời một vài phụ huynh và học sinh cùng đến nhà ăn dùng bữa, sau đó tham quan trường.
Sau khi hoàn tất mấy việc đó, bài thi cũng đã được chấm xong. Nếu không có vấn đề gì thì làm thủ tục nhập học, ngày mai có thể đi học luôn. Nhà trường sắp xếp rất chu đáo, Tô Thiển vui vẻ đồng ý.
Trong nhà ăn, Chu Tường dẫn hai đứa trẻ là Chu Bình và Chu An ngồi đối diện với Tô Thiển.
“Thi thế nào rồi?” Tô Thiển vừa bóc trứng cho con trai vừa nhẹ giọng hỏi.
“Tiếng Anh không tốt.” Tô Dương bĩu môi. Trước đây cậu thấy tiếng Anh chán ngắt nên rất ít học, biết vậy lần này có thi thì đã chia bớt thời gian học Toán cho tiếng Anh rồi.
Nghe vậy, Chu Tường lập tức tiếp lời: “Bình Bình và An An sống ở nước ngoài từ nhỏ, sau này có thể giúp Dương Dương học.”
Tô Dương hừ một tiếng, không vui nói với Chu Tường: “Cô đừng gọi cháu là Dương Dương.”
“Tên là cô Chu, phải lễ phép chứ.” Tô Thiển nhắc một câu.
Tiểu Dương đổi giọng: “Cô đừng gọi cháu là Dương Dương, cô Chu.”
Vẫn là từ chối nhưng có lễ phép.
Lễ phép nhưng không quá nhiều.
2
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
