0 chữ
Chương 43
Chương 33: Hừ, xui xẻo
“Anh Giản đang bận sao?”
Khi Tô Thiển hỏi câu này, trợ lý Lưu của anh đang cầm tài liệu, chuẩn bị gõ cửa văn phòng đang mở cửa.
Thấy boss đang nghe điện thoại, anh ta dừng lại, thấy Giản Chiêm Ngôn nhìn qua, trợ lý giơ tập tài liệu trong tay lên, dùng khẩu hình miệng nói “khẩn cấp”.
“Không bận, cô nói đi.” Giản Chiêm Ngôn đáp, rồi vẫy tay với trợ lý, còn chỉ chỉ vào cánh cửa.
Trợ lý ngẩn người ra một lúc, sau khi hiểu ý Giản tổng, liền nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Trợ lý Lưu, anh sao thế?” Thư ký đi ngang qua văn phòng tổng tài thấy trợ lý Lưu đứng ngẩn ra bên cạnh cửa, tiện miệng hỏi một câu.
Trợ lý Lưu xua tay bảo không sao nhưng nhìn dáng đi như bị hoảng hốt khi anh ta bước vào thang máy...
Chắc chắn là bị Giản tổng mắng rồi! Thư ký nghĩ vậy.
Trong thang máy, trợ lý Lưu nhìn tập tài liệu trong tay mà hơi lơ đãng, thật ra những tài liệu này cũng không gấp lắm, chỉ là Giản tổng bảo anh ta xử lý sớm.
Vậy mà anh ta vừa chứng kiến gì đây? Rõ ràng hôm nay Giản tổng đã xếp lịch dày đặc, buổi tối thậm chí còn có thể phải tăng ca, thế mà lại nói với người đầu dây bên kia là “không bận”!
Làm sao mà không bận cho được, hôm nay là ngày bận nhất trong tháng cơ mà!
Trong đầu trợ lý Lưu nhớ lại tin đồn gần đây trong công ty, hôm đó anh ta đang nghỉ nên không tận mắt thấy, vốn nghĩ là tin đồn thất thiệt nhưng giờ thì bắt đầu nghi ngờ rồi.
Boss hình như thật sự đang yêu!
Trợ lý Lưu chắp tay cầu nguyện một cách thành kính, miệng lẩm bẩm mong Giản tổng sau khi yêu sẽ trở nên dễ chịu hơn chút.
Giản Chiêm Ngôn không biết cấp dưới của mình đang phản ứng như thế, anh đang nghe Tô Thiển xin lỗi.
“Thật sự xin lỗi anh Giản.”
Sau khi nghe Giản Chiêm Ngôn nói không bận, Tô Thiển liền vào thẳng vấn đề. Giản Chiêm Ngôn nghe câu này, nhướng mày một chút, không lên tiếng, tiếp tục nghe Tô Thiển nói.
“Mới biết anh bị dị ứng lông chó, lúc về chắc anh đã cố chịu rất cực nhỉ?”
Giản Chiêm Ngôn:...
Đầu dây bên kia im lặng nhưng Tô Thiển cảm nhận được lần này im lặng mang theo chút lúng túng.
Trên đường về nhà, Tô Thiển càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, nữ chính này rõ ràng không giống như trong truyện viết là thẳng thắn, chính trực, làm gì có “mặt trời nhỏ” nào mà tính toán lắm thế?
Từ lúc đối phương xuất hiện đến khi rời đi, nếu Tô Thiển là người đơn giản, chắc chắn đã bị Chu Tường nắm thóp, thậm chí còn giúp người ta đếm tiền sau khi bị bán.
Nhưng Tô Thiển là ai chứ? Ở kiếp trước, cô còn rất trẻ đã có thể ngồi ngang hàng với các nhà thiết kế hàng đầu quốc tế làm giám khảo. Không nói quá, cô đã đi qua nhiều con đường hơn số muối mà người cùng tuổi từng ăn.
Trong ngành thiết kế thời trang, ở Trung Quốc càng khó nổi bật hơn so với nước ngoài, Tô Thiển đã gặp đủ kiểu người khác nhau.
So sánh mà nói, Chu Tường đúng là chẳng đáng để xem. Nói về chơi trò tâm kế, trong mắt Tô Thiển, Chu Tường chỉ là hạng “cùi bắp”.
Nhưng có một điều Tô Thiển không thắng được, Chu Tường là nữ chính!
Tô Thiển không muốn dính dáng đến nam chính hay nữ chính, nhưng hiện tại nữ chính rõ ràng đã nhắm vào cô, khi ngồi trong xe nhìn vào gương chiếu hậu thấy ánh mắt kỳ lạ kia, sao mà giống ánh mắt đưa tiễn đơn thuần được chứ?
Trong phim truyền hình thường có cảnh hai người đang nói cười, một người lên xe rời đi, người còn lại lập tức đổi sắc mặt.
Tô Thiển giờ muốn nói là: “Chỗ này có vấn đề kịch bản, gương chiếu hậu mà cũng thấy rõ vậy sao!”
Suy đi nghĩ lại, Tô Thiển quyết định gọi điện cho Giản Chiêm Ngôn.
Người có thể đối phó với nữ chính, chỉ có nam chính!
“Nếu không thì để Dưa Dưa qua tôi nuôi tạm nhé?” Tô Thiển giả vờ đề nghị.
“Không cần.” Nam chính từ chối nằm trong dự đoán của Tô Thiển, cô biết Giản Chiêm Ngôn rất thích con chó nhỏ này nói cách khác là “con trai” luôn rồi, làm sao dễ gì giao đi được.
“Dị ứng lông chó là chuyện từ mấy năm trước rồi, giờ tôi không còn bị nặng như vậy, không tiếp xúc gần là không sao.” Giản Chiêm Ngôn giải thích.
“Vậy thì tôi yên tâm rồi, không làm phiền anh Giản nữa.”
Sau khi cúp máy, Tô Thiển nghĩ, nếu sau này nữ chính không gây chuyện thì thôi, còn nếu gây chuyện, cô sẽ kéo nam chính vào, để nam chính xử lý nữ chính.
Dù sao trong tay cô vẫn còn “quân át chủ bài”.
Tại nhà họ Giản, Tô Dương hắt hơi liền ba cái, cậu bé dụi mũi rồi tiếp tục sắp xếp cặp sách: “Chắc chắn là mẹ đang nhớ mình!”
Đúng vậy, quân át chủ bài của Tô Thiển chính là Tô Dương.
Hiện tại, cách duy nhất để Tô Thiển tránh xa khỏi nam nữ chính, chính là lấy Tô Dương làm cái cớ. Sau này nếu nữ chính không yên phận, cô sẽ tìm nam chính, nói là muốn đón con trai về. Giản Chiêm Ngôn bây giờ càng ngày càng quan tâm đến Tô Dương, đương nhiên sẽ không để chuyện đó xảy ra. Nam nữ chính muốn yêu đương ngược luyến tình thâm thế nào cũng được, cô nữ phụ chỉ muốn làm việc của mình, miễn đừng liên quan đến cô và đứa con “trên danh nghĩa”. Dù trời có sập vì họ, cô cũng chẳng bận tâm.
Về đến nhà, Tô Thiển nhìn đống vải trên bàn trà mà yêu thích không rời, nâng niu một lúc rồi mới cầm kéo bắt đầu cắt.
Sau khi đăng ký thành công trên trang web, đầu tiên là tham gia vòng sơ loại. Vòng này có một suất đặc cách vào chung kết, đó chính là điều Tô Thiển nhắm tới.
Ban tổ chức sẽ đưa ra một chủ đề, thí sinh cần mang thiết kế của mình đến thi đấu.
Tô Thiển muốn nổi bật trong vòng sơ loại, giành lấy tấm vé vào thẳng chung kết, như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian và công sức. Vòng sơ loại sẽ diễn ra trong bảy ngày nữa, giờ thì vải đã có, bản thiết kế cũng đã vẽ xong, chỉ cần bắt tay vào làm. Vì chỉ là vòng sơ loại nên đề bài không khó, với Tô Thiển, hoàn thành thiết kế này trong ba ngày là đủ, nên thời gian vẫn khá thoải mái.
Cô còn có thể đi cùng Tô Dương đến kỳ kiểm tra nhập học.
Giản Chiêm Ngôn đã sắp xếp cho Tô Dương một trường mẫu giáo mới. Mặc dù ngôi trường cũ Tô Thiển chọn vốn đã rất tốt nhưng nhìn vào ngôi trường mà nam chính tìm được cô vẫn kinh ngạc.
Tô Thiển, hiện vẫn còn là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, không khỏi cảm thán: Có tiền đúng là tốt thật.
Ở kiếp trước, Tô Thiển không có con, nên đâu có biết rằng hóa ra nhà trẻ cũng có thể được xây hoành tráng như một tòa lâu đài. Ban đầu Tô Thiển không định đưa Tô Dương đến nhà trẻ, cô tin rằng bài kiểm tra đầu vào chẳng làm khó được cục cưng nhà mình. Nhưng trong cuộc gọi điện thoại, Tô Dương đáng thương nói rằng hôm đó “Giản tổng” bận không thể đưa bé đi, bé muốn mẹ đưa.
Tô Thiển lập tức mềm lòng.
Đúng vậy, hiện tại cục cưng nhỏ vẫn chưa gọi Giản Chiêm Ngôn là ba, trước mặt Tô Thiển lại còn gọi anh là “Giản tổng”, chủ yếu là lần trước trợ lý Trương gọi như thế và Tô Dương đã ghi nhớ.
Tô Thiển cũng không can thiệp chuyện này, khi nào nam chính khiến Tô Dương chịu gọi một tiếng “ba” thì còn phải dựa vào nỗ lực của anh ta. Quan hệ ba con mà, cứ để họ tự tìm cách hòa hợp với nhau mới là tự nhiên nhất.
Khi nghe điện thoại biết được nam chính không đến, Tô Thiển lập tức đồng ý sẽ đưa con đi.
Khi ngồi xe nhà họ Giản đến cổng nhà trẻ, Tô Thiển nhìn thấy xe nhà họ Chu.
Hóa ra cặp song sinh nhà họ Chu hôm nay cũng đến nhập học, Tô Thiển nhìn nữ chính nở nụ cười tươi tắn vẫy tay chào mình, cô cảm thấy đối phương rõ ràng là cố tình chọn hôm nay.
Hừ, xui xẻo.
Khi Tô Thiển hỏi câu này, trợ lý Lưu của anh đang cầm tài liệu, chuẩn bị gõ cửa văn phòng đang mở cửa.
Thấy boss đang nghe điện thoại, anh ta dừng lại, thấy Giản Chiêm Ngôn nhìn qua, trợ lý giơ tập tài liệu trong tay lên, dùng khẩu hình miệng nói “khẩn cấp”.
“Không bận, cô nói đi.” Giản Chiêm Ngôn đáp, rồi vẫy tay với trợ lý, còn chỉ chỉ vào cánh cửa.
Trợ lý ngẩn người ra một lúc, sau khi hiểu ý Giản tổng, liền nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Trợ lý Lưu, anh sao thế?” Thư ký đi ngang qua văn phòng tổng tài thấy trợ lý Lưu đứng ngẩn ra bên cạnh cửa, tiện miệng hỏi một câu.
Trợ lý Lưu xua tay bảo không sao nhưng nhìn dáng đi như bị hoảng hốt khi anh ta bước vào thang máy...
Chắc chắn là bị Giản tổng mắng rồi! Thư ký nghĩ vậy.
Trong thang máy, trợ lý Lưu nhìn tập tài liệu trong tay mà hơi lơ đãng, thật ra những tài liệu này cũng không gấp lắm, chỉ là Giản tổng bảo anh ta xử lý sớm.
Làm sao mà không bận cho được, hôm nay là ngày bận nhất trong tháng cơ mà!
Trong đầu trợ lý Lưu nhớ lại tin đồn gần đây trong công ty, hôm đó anh ta đang nghỉ nên không tận mắt thấy, vốn nghĩ là tin đồn thất thiệt nhưng giờ thì bắt đầu nghi ngờ rồi.
Boss hình như thật sự đang yêu!
Trợ lý Lưu chắp tay cầu nguyện một cách thành kính, miệng lẩm bẩm mong Giản tổng sau khi yêu sẽ trở nên dễ chịu hơn chút.
Giản Chiêm Ngôn không biết cấp dưới của mình đang phản ứng như thế, anh đang nghe Tô Thiển xin lỗi.
“Thật sự xin lỗi anh Giản.”
Sau khi nghe Giản Chiêm Ngôn nói không bận, Tô Thiển liền vào thẳng vấn đề. Giản Chiêm Ngôn nghe câu này, nhướng mày một chút, không lên tiếng, tiếp tục nghe Tô Thiển nói.
Giản Chiêm Ngôn:...
Đầu dây bên kia im lặng nhưng Tô Thiển cảm nhận được lần này im lặng mang theo chút lúng túng.
Trên đường về nhà, Tô Thiển càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, nữ chính này rõ ràng không giống như trong truyện viết là thẳng thắn, chính trực, làm gì có “mặt trời nhỏ” nào mà tính toán lắm thế?
Từ lúc đối phương xuất hiện đến khi rời đi, nếu Tô Thiển là người đơn giản, chắc chắn đã bị Chu Tường nắm thóp, thậm chí còn giúp người ta đếm tiền sau khi bị bán.
Nhưng Tô Thiển là ai chứ? Ở kiếp trước, cô còn rất trẻ đã có thể ngồi ngang hàng với các nhà thiết kế hàng đầu quốc tế làm giám khảo. Không nói quá, cô đã đi qua nhiều con đường hơn số muối mà người cùng tuổi từng ăn.
So sánh mà nói, Chu Tường đúng là chẳng đáng để xem. Nói về chơi trò tâm kế, trong mắt Tô Thiển, Chu Tường chỉ là hạng “cùi bắp”.
Nhưng có một điều Tô Thiển không thắng được, Chu Tường là nữ chính!
Tô Thiển không muốn dính dáng đến nam chính hay nữ chính, nhưng hiện tại nữ chính rõ ràng đã nhắm vào cô, khi ngồi trong xe nhìn vào gương chiếu hậu thấy ánh mắt kỳ lạ kia, sao mà giống ánh mắt đưa tiễn đơn thuần được chứ?
Trong phim truyền hình thường có cảnh hai người đang nói cười, một người lên xe rời đi, người còn lại lập tức đổi sắc mặt.
Tô Thiển giờ muốn nói là: “Chỗ này có vấn đề kịch bản, gương chiếu hậu mà cũng thấy rõ vậy sao!”
Suy đi nghĩ lại, Tô Thiển quyết định gọi điện cho Giản Chiêm Ngôn.
Người có thể đối phó với nữ chính, chỉ có nam chính!
“Nếu không thì để Dưa Dưa qua tôi nuôi tạm nhé?” Tô Thiển giả vờ đề nghị.
“Không cần.” Nam chính từ chối nằm trong dự đoán của Tô Thiển, cô biết Giản Chiêm Ngôn rất thích con chó nhỏ này nói cách khác là “con trai” luôn rồi, làm sao dễ gì giao đi được.
“Dị ứng lông chó là chuyện từ mấy năm trước rồi, giờ tôi không còn bị nặng như vậy, không tiếp xúc gần là không sao.” Giản Chiêm Ngôn giải thích.
“Vậy thì tôi yên tâm rồi, không làm phiền anh Giản nữa.”
Sau khi cúp máy, Tô Thiển nghĩ, nếu sau này nữ chính không gây chuyện thì thôi, còn nếu gây chuyện, cô sẽ kéo nam chính vào, để nam chính xử lý nữ chính.
Dù sao trong tay cô vẫn còn “quân át chủ bài”.
Tại nhà họ Giản, Tô Dương hắt hơi liền ba cái, cậu bé dụi mũi rồi tiếp tục sắp xếp cặp sách: “Chắc chắn là mẹ đang nhớ mình!”
Đúng vậy, quân át chủ bài của Tô Thiển chính là Tô Dương.
Hiện tại, cách duy nhất để Tô Thiển tránh xa khỏi nam nữ chính, chính là lấy Tô Dương làm cái cớ. Sau này nếu nữ chính không yên phận, cô sẽ tìm nam chính, nói là muốn đón con trai về. Giản Chiêm Ngôn bây giờ càng ngày càng quan tâm đến Tô Dương, đương nhiên sẽ không để chuyện đó xảy ra. Nam nữ chính muốn yêu đương ngược luyến tình thâm thế nào cũng được, cô nữ phụ chỉ muốn làm việc của mình, miễn đừng liên quan đến cô và đứa con “trên danh nghĩa”. Dù trời có sập vì họ, cô cũng chẳng bận tâm.
Về đến nhà, Tô Thiển nhìn đống vải trên bàn trà mà yêu thích không rời, nâng niu một lúc rồi mới cầm kéo bắt đầu cắt.
Sau khi đăng ký thành công trên trang web, đầu tiên là tham gia vòng sơ loại. Vòng này có một suất đặc cách vào chung kết, đó chính là điều Tô Thiển nhắm tới.
Ban tổ chức sẽ đưa ra một chủ đề, thí sinh cần mang thiết kế của mình đến thi đấu.
Tô Thiển muốn nổi bật trong vòng sơ loại, giành lấy tấm vé vào thẳng chung kết, như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian và công sức. Vòng sơ loại sẽ diễn ra trong bảy ngày nữa, giờ thì vải đã có, bản thiết kế cũng đã vẽ xong, chỉ cần bắt tay vào làm. Vì chỉ là vòng sơ loại nên đề bài không khó, với Tô Thiển, hoàn thành thiết kế này trong ba ngày là đủ, nên thời gian vẫn khá thoải mái.
Cô còn có thể đi cùng Tô Dương đến kỳ kiểm tra nhập học.
Giản Chiêm Ngôn đã sắp xếp cho Tô Dương một trường mẫu giáo mới. Mặc dù ngôi trường cũ Tô Thiển chọn vốn đã rất tốt nhưng nhìn vào ngôi trường mà nam chính tìm được cô vẫn kinh ngạc.
Tô Thiển, hiện vẫn còn là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, không khỏi cảm thán: Có tiền đúng là tốt thật.
Ở kiếp trước, Tô Thiển không có con, nên đâu có biết rằng hóa ra nhà trẻ cũng có thể được xây hoành tráng như một tòa lâu đài. Ban đầu Tô Thiển không định đưa Tô Dương đến nhà trẻ, cô tin rằng bài kiểm tra đầu vào chẳng làm khó được cục cưng nhà mình. Nhưng trong cuộc gọi điện thoại, Tô Dương đáng thương nói rằng hôm đó “Giản tổng” bận không thể đưa bé đi, bé muốn mẹ đưa.
Tô Thiển lập tức mềm lòng.
Đúng vậy, hiện tại cục cưng nhỏ vẫn chưa gọi Giản Chiêm Ngôn là ba, trước mặt Tô Thiển lại còn gọi anh là “Giản tổng”, chủ yếu là lần trước trợ lý Trương gọi như thế và Tô Dương đã ghi nhớ.
Tô Thiển cũng không can thiệp chuyện này, khi nào nam chính khiến Tô Dương chịu gọi một tiếng “ba” thì còn phải dựa vào nỗ lực của anh ta. Quan hệ ba con mà, cứ để họ tự tìm cách hòa hợp với nhau mới là tự nhiên nhất.
Khi nghe điện thoại biết được nam chính không đến, Tô Thiển lập tức đồng ý sẽ đưa con đi.
Khi ngồi xe nhà họ Giản đến cổng nhà trẻ, Tô Thiển nhìn thấy xe nhà họ Chu.
Hóa ra cặp song sinh nhà họ Chu hôm nay cũng đến nhập học, Tô Thiển nhìn nữ chính nở nụ cười tươi tắn vẫy tay chào mình, cô cảm thấy đối phương rõ ràng là cố tình chọn hôm nay.
Hừ, xui xẻo.
2
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
