TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 41
Chương 31: Nhân vật nữ chính nguyên tác có vấn đề!

Tô Thiển vô cùng kinh ngạc bởi cô ấy đã nhìn thấy nữ chính vốn phải nửa năm sau mới xuất hiện!

Trang phục váy trắng cùng chiếc đĩa trên tay kia chính là hình tượng được miêu tả trong nguyên tác khi nữ chính trở về nước lần đầu đến nhà nam chính, như một tiên nữ thuần khiết khiến nam chính say mê.

Nhưng...

Nam chính bây giờ không có ở nhà!

Cuộc gặp gỡ đầu tiên của nam nữ chính đã bị "cánh bướm" của việc mua Dưa Dưa thay đổi?

Tô Thiển biết nam chính đã dời công việc buổi sáng sang buổi chiều, nếu không thì giờ này đúng là thời gian anh ta về nhà vào buổi trưa.

"Bác quản gia, bác còn nhớ cháu không?"

Người làm việc lâu nhất ở nhà họ Giản là quản gia, ông đã làm việc ở đây 12 năm, nên ông nhận ra nữ chính.

Chỉ là từ lúc vào cổng đến giờ không nói, giờ vào trong nhà mới nói câu xã giao này, cảm giác có chút kỳ quặc, hơn nữa trước khi nữ chính bước vào, Tô Thiển rất chắc chắn rằng hai người vừa mới nhìn thấy nhau.

Câu nói này, dường như là nói cho cô nghe vậy.

"Tất nhiên là nhớ, cô Chu mời vào đây." Quản gia dẫn Chu Tường đến trước mặt Tô Dương.

"Đây là cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi, cậu chủ nhỏ đây là cô Chu Tường, hàng xóm nhà bên cạnh." Quản gia giới thiệu xong lại nhắc đến Tô Thiển, nhưng không giới thiệu thân phận: "Đây là cô Tô."

Quản gia dẫn Chu Tường đến không phải vì nhìn thấu điều gì cũng không phải là biểu hiện đứng về phía Tô Thiển, ông chỉ đang thực hiện theo chỉ thị của nam chủ nhà.

"Khi tôi không ở nhà, Tô Dương chính là chủ nhân của ngôi nhà này."

Đây là lời Giản Chiêm Ngôn nói với quản gia vào tối hôm trước khi đi đón Tô Dương, đồng thời cũng dặn dò quản gia quản lý tốt các nhân viên, mặc dù Tô Dương là một đứa trẻ nhưng cũng phải tôn trọng, không được nghĩ rằng nó còn nhỏ không hiểu chuyện nên có thái độ qua loa.

Qua thời gian ngắn tiếp xúc với Tô Dương, Giản Chiêm Ngôn biết Tô Dương là một đứa trẻ có tính cách người lớn, cũng sợ nó ở nhà họ Giản sẽ chịu thiệt thòi, nên đã dặn dò người nhà trước.

Vì vậy quản gia mới có hành động này, nam chủ không có nhà, có khách đến tự nhiên phải do tiểu chủ tiếp đãi. Dĩ nhiên, Tô Dương mới năm tuổi làm sao hiểu hết những lễ nghi đó, quản gia cũng không định để một đứa trẻ năm tuổi tiếp khách, chỉ định giới thiệu qua rồi tiễn khách.

"Xin chào, cô Tô."

Chu Tường trước tiên chào hỏi Tô Thiển, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Tô Dương, nói nhỏ nhẹ: "Cháu là con trai của Giản ca ca phải không? Chào cháu nhé, đây là bánh ngọt cô tự làm, hương vị khá ngon, cháu muốn thử không?"

Lúc này, Tô Dương đang mua quần áo cho Dưa Dưa trên mạng. Cậu bé vừa xây xong chuồng chó, uống một hơi hết ly nước lớn, giờ chẳng muốn ăn gì cả. Quan trọng nhất là Tô Dương không thích ăn đồ ngọt. Từ nhỏ cậu đã không thích, cảm thấy bánh kem mềm nhũn, dính cổ họng. Tô Dương thích ăn những thứ có độ dai.

Điều quan trọng nhất là cậu không thích cô này lắm, nụ cười của cô ấy không đẹp bằng Tô Thiển.

"Ừ." Tô Dương đáp một tiếng, nhận lấy chiếc bánh rồi đặt lên bàn, không có ý định ăn.

Chu Tường thấy vậy liền cầm một chiếc bánh lên, dùng giọng nịnh nọt: "Dương Dương ăn cái này nhé? Vị dâu tây, cháu có thích không?"

Mặt Tô Dương căng thẳng, lông mày nhíu lại như muốn kẹp chết con muỗi. Cậu ghét nhất người khác gọi mình là Dương Dương.

"Cô Chu, Tô Dương không thích ăn bánh ngọt." Tô Thiển nhắc nhở bên cạnh.

Không trách ban đầu nữ chính và cậu bé không hợp nhau, vừa gặp mặt cô ta đã giẫm phải hai điểm mấu chốt của Tô Dương: bánh ngọt là một, thứ hai là cách xưng hô.

Lý do Từ Tử Hàn và Tô Dương ban đầu có mâu thuẫn là vì nhà Từ Tử Hàn nuôi một con chó tên là Dương Dương. Sau đó, Tô Dương về nhà nhất định bắt nguyên chủ đổi biệt danh Dương Dương này. Nhìn khuôn mặt giận dữ của đứa con hời khi bị gọi là Dương Dương, Tô Thiển bên cạnh nhịn cười.

Thấy Tô Dương rõ ràng đang tức giận, Chu Tường ngượng ngùng đặt chiếc bánh xuống, chuyển ánh mắt sang Tô Thiển.

"Cô Tô không biết đang làm việc ở đâu?"

Tô Thiển nhướng mày, sao ai cũng thích hỏi về công việc của cô thế? Cô lại trả lời Chu Tường giống như lần trước.

"Thất nghiệp."

Chu Tường liếc nhìn ra cửa sổ, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.

Tô Thiển làm ngơ, biểu cảm trên mặt nữ chính không phải là buồn phiền, mà rõ ràng đang chờ cô hỏi có chuyện gì.

Cô sẽ không hỏi.

"Cái này không đẹp." Tô Thiển không để ý đến nữ chính, bắt đầu bàn luận với con trai về kiểu quần áo mua cho Dưa Dưa.

"Con chó này mới mua à?" Chu Tường xen vào. Tô Dương vẫn đang tức giận vì cách xưng hô Dương Dương, cậu vẫn không thèm đáp. Tô Thiển suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói vừa mua sáng nay.

Chu Tường thở dài, nhìn ra cửa sổ nói chậm rãi: "Chó rất đáng yêu nhưng Giản ca ca bị dị ứng lông chó, cô Tô không biết sao?"

Cô thật sự không biết chuyện này, nam chính bị dị ứng lông chó từ khi nào?

Trên đường về, vì Tô Thiển biết tật của Giản Chiêm Ngôn, nên rất hiểu hành động nam chính đặc biệt ngồi ghế phụ, tránh xa con chó. Nỗi sợ hãi trong lòng có thể khắc phục, nhưng nếu dị ứng lông chó, phản ứng tự nhiên này không thể giả vờ được. Giản Chiêm Ngôn không hắt hơi cũng không có triệu chứng khó chịu gì, xem ra không phải dị ứng lông chó như lời nữ chính nói.

"Không biết." Khi nói hai chữ này, Tô Thiển chợt lóe lên ý nghĩ, cô dường như hiểu ra chuyện gì rồi.

Nhà Chu và nhà Giản là hàng xóm, nữ chính cũng có thể coi là thanh mai trúc mã với nam chính nhưng việc nam chính sợ chó chỉ có Tôn Lãnh Ước biết, trong sách có viết như vậy, Tôn Lãnh Ước là người duy nhất biết chuyện.

Vậy có nghĩa là nữ chính không biết.

Làm thế nào để che giấu tình trạng của Giản Chiêm Ngôn với bên ngoài? Nói rằng sợ chó là do dị ứng lông chó, như vậy việc không tiếp xúc với chó sẽ trở nên hợp lý.

"Giản ca ca từ nhỏ đã là người không giỏi ăn nói." Nói xong, Chu Tường còn thở dài.

Tô Thiển nhướng mày, nam chính ít nói nhưng làm gì có chuyện không giỏi ăn nói? Nữ chính rốt cuộc có hiểu nam chính không?

Và... sao nữ chính này có mùi trà xanh thế?

Trong sách miêu tả nữ chính là người dám yêu dám hận, tính cách thẳng thắn lạc quan gặp chuyện không chịu khuất phục, có tinh thần không bao giờ bị đánh gục. Cũng chính vì tính cách thuần khiết này đã thu hút ánh mắt của nam chính, cuối cùng hai người yêu nhau, đặt cô lên vị trí cao nhất. Nữ chính đã yêu thầm nam chính từ nhỏ, nếu không cô đã không chọn kết hôn với anh khi anh đã có con. Nam chính là người khiến trái tim nữ chính rung động.

Sau khi ra nước ngoài, Chu Tường tưởng rằng mình có thể quên nam chính nhưng nỗi nhớ không giảm mà ngày càng tăng. Cuối cùng, cô hoàn thành việc học ở nước ngoài, trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình để trở về theo đuổi nam chính. Vì tình yêu, cô cũng sẵn sàng chấp nhận con trai anh.

Cuối cùng, nữ chính dùng tình yêu cảm hóa nam chính, hai người sống hạnh phúc bên nhau.

Khi đọc cuốn sách này, Tô Thiển có ấn tượng khá tốt với nữ chính. Nhưng khi tận mắt thấy nữ chính, cô thấy khác xa với tưởng tượng!

Cô đột nhiên hiểu được tâm trạng vừa mong đợi vừa lo lắng của độc giả khi tiểu thuyết được chuyển thể thành phim.

Nhân vật nữ chính không đạt được như mong đợi trong lòng thật là một chuyện cực kỳ bực bội.

2

0

3 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.