TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 40
Chương 30: Cái quái gì vậy!

Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Tô Thiển khẽ lắc đầu. Lý lẽ đơn giản như vậy thì Tô Dương nghe còn có thể nhớ được.

Còn mấy điều mà Giản Chiêm Ngôn nói, Tô Dương không muốn nghe, cũng không nhớ nổi những lời Giản Chiêm Ngôn đã nói.

Trẻ con như Tô Dương ở cái tuổi này, hôm trước còn xé giấy vệ sinh vứt đầy sàn. Bạn nói biết bao nhiêu đạo lý nào là bảo vệ môi trường, giấy được làm từ cây cối nên phải biết trân trọng, vân vân và mây mây.

Lúc đó nó sẽ ngoan ngoãn gật đầu nói: "Biết rồi."

Thế nhưng ngày hôm sau, cậu nhóc ngang ngược này sẽ chứng minh cho bạn thấy cái “Biết rồi” của nó chẳng có tác dụng gì! Sàn nhà vẫn là một mớ giấy vụn và nó thì chơi rất vui vẻ.

Theo ký ức của nguyên chủ, trước đây cô đã từng giáo dục theo cách đó nhưng hiển nhiên rất không hiệu quả.

Trẻ con cần được giảng đạo lý nhưng đôi khi cũng cần có hình phạt. Đây là nhận định cá nhân của Tô Thiển, điều mà Giản Chiêm Ngôn vẫn chưa nhìn ra.

Anh ta cố gắng dùng ví dụ và lời khuyến khích để dạy dỗ Tô Dương, Tô Thiển đoán anh ta chắc đã lên mạng tìm hiểu không ít.

Cách này có thể có tác dụng với những đứa trẻ khác, nhưng với Tô Dương thì...

“Những gì chú nói là chuyện cháu lớn lên rồi mới làm được, bây giờ ai chọc cháu, cháu đánh người đó.”

Nghe câu trả lời của Tô Dương, khóe môi vừa mới hạ xuống của Tô Thiển lại cong lên, nhìn vẻ mặt bị nghẹn họng của nam chính thật sự khiến người ta cảm thấy sảng khoái.

Giản Chiêm Ngôn hít một hơi thật sâu. Những đứa trẻ trong video của các chuyên gia nuôi dạy trẻ trên mạng rõ ràng không trả lời như vậy.

“Cháu chỉ cần nhớ, nếu gặp phải người có ý đồ xấu, thì bạo lực không phải là cách duy nhất để giải quyết vấn đề.”

Giản Chiêm Ngôn đành bỏ cuộc, anh gom hết lời vừa rồi thành một câu súc tích.

Tô Dương ừ một tiếng, vẻ mặt kiểu “vào tai trái ra tai phải” khiến Giản Chiêm Ngôn bó tay. Trong lúc họp hành, cấp dưới nào dám có thái độ như vậy với anh chứ?

“Cô Tô, nhà họ Từ giờ không còn uy hϊếp được nữa, cô có thể yên tâm.”

Nghe nam chính đột ngột chuyển sang nói với mình, Tô Thiển khẽ nhướng mày: “Anh Giản chắc chắn Từ Đông sẽ không liều mạng phản kháng? Người đến bước đường cùng thì cái gì cũng có thể làm ra.”

Tô Thiển sợ Giản Chiêm Ngôn ép người quá đáng, rồi cô lại trở thành đối tượng bị Từ Đông trả thù.

Nam chính gây chuyện nhờ có hào quang vai chính nên thường thì người khác mới là người xui xẻo, mà giai đoạn hiện tại, cô một nữ phụ là người dễ bị vạ lây nhất.

“Hắn không dám.”

Từ Đông trông có vẻ là kẻ không sợ chết nhưng thực chất lại là loại người sợ chết nhất. Giản Chiêm Ngôn đã điều tra ra hắn có bồ nhí, còn chuyển một đống tiền cho cô bồ, lát nữa tin này sẽ đến tai vợ hắn.

Về công việc thì Từ Đông đã không còn đường lui, mà trong nhà thì cũng rối tung rối mù. Hắn không có thời gian, cũng không dám ra tay với Tô Thiển.

Từ Đông đã bắt đầu sợ thế lực của Giản Chiêm Ngôn. Hắn sợ nếu còn tiếp tục gây chuyện, thì không chỉ công ty, mà cả mạng sống cũng không giữ nổi.

“Người như Từ Đông tâm địa bất chính mới rơi vào kết cục như thế, còn cô Tô làm người ngay thẳng, không cần phải sợ.”

Khi nói câu này, Giản Chiêm Ngôn nhìn Tô Thiển một cái thật sâu.

Ánh mắt có chút thâm ý ấy khiến Tô Thiển khẽ nhướn đuôi mày nam chính đang ngầm cảnh cáo cô?

Tô Thiển cảm nhận được sự cảnh giác của nam chính dành cho mình. Cô cẩn thận nhớ lại quá trình hai người gặp gỡ, cô hoàn toàn không có chút lòng tham nào, cũng chẳng làm mấy hành động quá đà như trong kịch bản gốc.

Nam chính lại vẫn giữ nguyên tâm lý như trong kịch bản cũ, trong lòng Tô Thiển lúc này thật sự là có một vạn con ngựa thảo nguyên đang lao qua...

"Tô Thiển, nên đặt tên gì cho cún con nhỉ?"

Về cuộc đối đầu chớp nhoáng giữa ba mẹ hai bên, Tô Dương không hề hay biết. Lúc này cậu bé đã quên hết những lời giáo huấn của Giản Chiêm Ngôn trước đó, lòng chỉ nghĩ đến tên cho chú chó.

Mẹ đặt tên cho nó sẽ giảm khả năng mẹ đuổi chú chó ra khỏi nhà - Tô Dương nghĩ vậy.

Tiểu bá vương có hiểu đại đạo lý không? Tất nhiên là có, chỉ là cậu bé dùng nhiều mưu mẹo hơn vào những việc khác như nuôi chó chẳng hạn.

"Con thấy tên nào nghe hay dễ gọi thì đặt nhé." Tô Thiển nói.

Tô Dương nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Con thích ăn dưa hấu, vậy gọi nó là Dưa Dưa đi, mẹ gọi nó là Tô Dưa Dưa được không?"

"Sao không gọi là Giản Dưa Dưa?" Tô Thiển liếc nhìn nam chính, cười hỏi con trai.

Tô Dương đáp một cách đương nhiên: "Con họ Tô mà, con theo họ mẹ, chó theo họ con."

"Ồ, ra vậy, được, vậy gọi là Tô Dưa Dưa."

Nhờ tiểu bánh bao nói đùa, tâm trạng Tô Thiển đã tốt hơn hẳn, chủ yếu là cô đã đáp trả nam chính.

Giản Chiêm Ngôn đang cầm hồ sơ bỗng siết chặt tay, là người thông minh, anh hiểu rõ ý Tô Thiển muốn nói gì.

Anh cố ý nhắc khéo Tô Thiển đừng có ý đồ gì, kết quả đối phương quay đầu lại mỉa mai anh.

Con trai vẫn họ Tô, ngay cả lòng con trai còn chưa thu phục được, đừng lo chuyện người khác nghĩ gì.

Giản Chiêm Ngôn hiểu rất rõ ý Tô Thiển muốn biểu đạt, phải nói rằng, nam chính và nữ phụ có cùng tư duy.

Tô Thiển càng hiểu rõ, nam chính đặc biệt đi vòng đến thăm Từ Đông không chỉ để giảng đạo lý cho con trai, mà còn có ý cho cô xem.

Đối với cách phòng bị cẩn thận này của nam chính, Tô Thiển không tức giận, chỉ cảm thấy buồn cười, cứ để đối phương diễn kịch một mình, cô chỉ cần làm tốt phần mình là được.

Rời khỏi cổng công ty Từ Đông, Tô Thiển không về nhà, dưới sự năn nỉ của tiểu bánh bao, cô đồng ý cùng con trai trang trí nhà mới cho Dưa Dưa.

Ngồi xe của Giản Chiêm Ngôn, cô đến biệt thự.

Đúng giờ trưa, người giúp việc trong biệt thự đã chuẩn bị xong bữa trưa, Giản Chiêm Ngôn không xuống xe, vì dành thời gian mua chó với con trai, anh đã dời hết công việc sang buổi chiều, giờ phải về công ty.

Không có nam chính, Tô Thiển cảm thấy thoải mái hơn, hai mẹ con ăn trưa xong bắt đầu trang trí nhà cho Tô Dưa Dưa.

Tại cửa hàng thú cưng sau khi mua chó, Giản Chiêm Ngôn đã hào phóng mua tất cả đồ dùng cần thiết như ổ chó, bát ăn, hàng rào nhỏ...

Những thứ này được cửa hàng chuyển đến địa chỉ chỉ định, Tô Thiển và con trai ăn xong thì đồ cũng vừa đến.

Theo ý Tô Dương, ổ chó được đặt trong vườn, hai mẹ con dùng hàng rào màu trắng quây thành hình tròn để chó con không chạy lung tung.

Vì trong sân có non bộ, kênh nước..., chó con không chú ý có thể bị thương hoặc chết đuối.

Trong nhà, người giúp việc âm thầm quan sát Tô Thiển, mọi người đều nghĩ đây có phải là nữ chủ tương lai không, dù sao cũng là mẹ của con trai cậu chủ, rất có thể sẽ vào ở biệt thự Giản gia!

Vì vậy khi Tô Thiển dẫn Tô Dương vào uống nước giải nhiệt, cô cảm nhận rõ thái độ khác của người giúp việc.

Mọi người nhiệt tình hơi quá.

Ngồi trên sofa, Tô Thiển uống một hơi nửa ly nước đá, định nói với tiểu bánh bao là cô phải về thì người giúp việc bước vào nói: "Cô Tô, có khách đến."

Tô Kiều nhíu mày, khách đến biệt thự Giản gia nói với cô làm gì?

Thấy người giúp việc liếc mắt ra hiệu thân thiết coi cô như người nhà, Tô Thiển không nói gì, cô chưa làm gì đã đạt được tình tiết nhân vật phụ và người giúp việc nhà nam chính "thông đồng" với nhau?!

Cửa mở, quản gia dẫn vào một phụ nữ.

Tô Thiển nhìn rõ người đến, mắt trợn to, cái quái gì thế này?!

1

0

3 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.