GIỚI THIỆU TRUYỆN
Văn Ánh Triều xuyên sách rồi.
Xuyên thành Hắc Nguyệt Quang trong một quyển tiểu thuyết đại nam chủ không CP – là loại nhân vật chết chẳng yên lành, cứ cách một thời gian lại bị lôi xác ra đánh đập thêm lần nữa.
Nam chính là một kẻ điên không hơn không kém, hận anh đến mức sống không được, chết cũng chẳng xong. Hành vi cực đoan, có thể kể đến như nửa đêm chạy ra đốt đống đổ nát nơi mà anh từng bỏ mạng, như kẻ thần kinh mà lẩm bẩm gọi tên anh trước ngôi mộ trống.
Văn Ánh Triều: …
Văn Ánh Triều: “Cái hệ thống khốn nạn này, ta phải báo cảnh sát bắt ngươi mới được!”
Sống cho khiêm tốn, giữ mạng cho yên.
Nói thì nói vậy, nhưng lúc thật sự gặp nam chính, Văn Ánh Triều lại không cam chịu bị bắt nạt. Nam chính bóp cổ anh, anh nhất định phải trả đũa. Nam chính lừa anh vào bẫy, anh lập tức trở tay đẩy ngược nam chính vào đó.
Văn Ánh Triều: “Xin lỗi, tôi có thù thì nhớ rất lâu, mấy lời đó nghe không vô được.”
Về sau, năng lực của anh thức tỉnh, có thể cảm nhận được cảm xúc thật sự của nam chính.
Cố Vân Cương ép anh vào góc tường, vẻ mặt vui vẻ, đầu ngón tay vì hưng phấn mà hơi run lướt qua cổ anh, mỉm cười nói: “Tôi rất mong chờ ngày anh chết, khi đó tôi sẽ vô cùng vui sướиɠ.”
Kỳ thực trong lòng lại vô cùng đau khổ.
Văn Ánh Triều lạnh lùng cười khẩy: “Vậy thì tôi phải để cậu thất vọng rồi.”
Cố Vân Cương tiện tay nhận lấy miếng điểm tâm mà anh đưa. Văn Ánh Triều thoáng khựng lại, nhưng rồi cũng chẳng để tâm mà quay mặt đi, nói: “Lần sau đừng mua mấy thứ ngọt như vậy nữa, tôi không thích.”
Thực ra trong lòng lại vui như mở hội.
Văn Ánh Triều: Miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo phải không?
Chưa kể, đôi khi Cố Vân Cương còn cố tình làm ra vài hành động thân mật quá giới hạn với Văn Ánh Triều, sau đó ngón tay lại đặt lên môi anh, tiếc nuối nói: “Thật muốn bịt cái miệng không nghe lời này của anh lại.”
Lúc ấy thì… ngoài mặt như nào, trong lòng đúng y như thế.
Văn Ánh Triều: ?
Hình như tôi vừa phát hiện ra một bí mật động trời nào đó!
Cố Vân Cương có một bí mật.
Năm mười tám tuổi, cậu đem lòng yêu một người.
Cuộc gặp gỡ giữa họ bắt đầu từ một cơn ác mộng hoang đường.
Về sau, đôi bên chia rẽ, cậu tự tay đâm xuyên qua ngực Văn Ánh Triều, đẩy đối phương xuống vực sâu.
Rất lâu, rất lâu sau đó, cậu mở ra một cánh cửa.
Người mà cậu hận nhất cũng là người mà cậu yêu nhất, đang đứng cạnh cỗ quan tài, giơ tay che đi ánh sáng bên ngoài.
Giống hệt như chàng thiếu niên năm xưa.
1 – Chủ công, Văn Ánh Triều là công, Cố Vân Cương là thụ, công lớn tuổi hơn.
2 – Công và thụ có hiểu lầm, giai đoạn đầu yêu hận đan xen, về sau cả hai cùng hướng về nhau.
3 – Thụ có hai tính cách chuyển đổi liền mạch tùy thuộc vào trạng thái tâm lý, cả lý trí lẫn điên cuồng đều là cậu.
4 – Bối cảnh thế giới giả tưởng. Công là người trọng sinh, không thực sự xuyên sách, nhưng giai đoạn đầu vì năng lực nên nhầm tưởng là xuyên.
Nhân vật chính: Văn Ánh Triều, Cố Vân Cương.
Nhân vật phụ: Thẩm Mặc Thư, Trần Triêu Vụ, Thiệu Tầm.
Một câu giới thiệu: Nam chính lại là một kẻ thầm mến tôi từ lâu?
Chủ đề tư tưởng: Vạn vật sinh ra đều bình đẳng, sinh ra là tự do.
Xem thêm