0 chữ
Chương 1
Chương 1: Giống cái à, nàng thật đẹp
“Ư... đừng mà...”
Diệp Lam Tâm chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, toàn thân như bị xe cán qua vậy. Trên người có thứ gì đó cứ cọ qua cọ lại. Nàng cố gắng mở mắt ra, nhưng thứ đầu tiên nhìn thấy lại là một phiên bản phóng đại của... đầu heo!
“Á!” Diệp Lam Tâm lập tức bật dậy như cá chép, kinh hoảng tột độ nhìn con heo rừng đang nằm dưới đất.
“Đừng lại gần, ta không ngon đâu! Cứu mạng với, heo rừng gϊếŧ người rồi!” Diệp Lam Tâm vừa la to vừa ném ba lô vào con heo rừng, rồi cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước trong rừng.
“Giống cái, nàng chạy gì chứ?” Con heo rừng nhảy lên một cái rồi biến thành một người đàn ông, trông giống như một con gấu mặc đồ người, mặc một chiếc váy bằng vỏ cây.
Mắt Diệp Lam Tâm suýt nữa rớt ra ngoài. Con heo rừng kia lại biến thành người! Hơn nữa lại còn là một gã đàn ông cực kỳ xấu xí. Nàng chỉ vào hắn mà lắp bắp mãi không nên lời: “Ngươi... ngươi...”
“Giống cái à, nàng thật đẹp, đẹp hơn tất cả đám giống cái trong rừng. Ta muốn cùng ngươi.”
Gã đàn ông mập mạp trông như gấu mặc quần áo kia xoa tay đầy da^ʍ tà, hai mắt phát sáng.
Toàn thân Diệp Lam Tâm nổi hết da gà da vịt.
Nhìn quanh một lượt, nhận ra môi trường hoàn toàn xa lạ, lại nhìn bộ đồ kỳ quái trên người gã mập, Diệp Lam Tâm lập tức thấy có gì đó không ổn, liền hỏi: “Đây là đâu? Ngươi là ai?”
“Giống cái xinh đẹp, đây tất nhiên là Vạn Linh Quốc rồi. Ta là tộc trưởng bộ lạc heo rừng của chúng ta đó.” Gã mập mặc váy nói đến chức danh của mình thì đầy vẻ tự hào.
“Đoàng!” Một tiếng sấm vang lên, chấn động khiến đầu óc Diệp Lam Tâm càng thêm mơ hồ. Vạn Linh Quốc? Bộ lạc heo rừng?
Có cần bi thảm đến vậy không? Chẳng lẽ Diệp Lam Tâm nàng lại xuyên không một cách máu chó như vậy sao?
Diệp Lam Tâm đột nhiên có cảm giác muốn bật khóc. Ông trời ơi, nàng không chết mà lại xuyên không, xuyên đến một thế giới nơi heo có thể biến thành người?!
Người ta xuyên không đều có bàn tay vàng, mỹ nam đầy rẫy. Còn nàng thì sao? Cái con heo này là thể loại gì vậy chứ?
“Giống cái xinh đẹp...” Diệp Lam Tâm còn đang đắm chìm trong thế giới đau thương của mình, con heo kia lại âm thầm định “húc cải thảo” lần nữa.
Xét tình huống trước mắt, Diệp Lam Tâm nhận thấy bản thân ở trong rừng nguyên thủy chẳng khác gì người tàn phế, tốt nhất vẫn là giữ được mạng cái đã. Thế là nàng bèn quay đầu bỏ chạy.
Diệp Lam Tâm chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, toàn thân như bị xe cán qua vậy. Trên người có thứ gì đó cứ cọ qua cọ lại. Nàng cố gắng mở mắt ra, nhưng thứ đầu tiên nhìn thấy lại là một phiên bản phóng đại của... đầu heo!
“Á!” Diệp Lam Tâm lập tức bật dậy như cá chép, kinh hoảng tột độ nhìn con heo rừng đang nằm dưới đất.
“Đừng lại gần, ta không ngon đâu! Cứu mạng với, heo rừng gϊếŧ người rồi!” Diệp Lam Tâm vừa la to vừa ném ba lô vào con heo rừng, rồi cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước trong rừng.
“Giống cái, nàng chạy gì chứ?” Con heo rừng nhảy lên một cái rồi biến thành một người đàn ông, trông giống như một con gấu mặc đồ người, mặc một chiếc váy bằng vỏ cây.
Mắt Diệp Lam Tâm suýt nữa rớt ra ngoài. Con heo rừng kia lại biến thành người! Hơn nữa lại còn là một gã đàn ông cực kỳ xấu xí. Nàng chỉ vào hắn mà lắp bắp mãi không nên lời: “Ngươi... ngươi...”
Gã đàn ông mập mạp trông như gấu mặc quần áo kia xoa tay đầy da^ʍ tà, hai mắt phát sáng.
Toàn thân Diệp Lam Tâm nổi hết da gà da vịt.
Nhìn quanh một lượt, nhận ra môi trường hoàn toàn xa lạ, lại nhìn bộ đồ kỳ quái trên người gã mập, Diệp Lam Tâm lập tức thấy có gì đó không ổn, liền hỏi: “Đây là đâu? Ngươi là ai?”
“Giống cái xinh đẹp, đây tất nhiên là Vạn Linh Quốc rồi. Ta là tộc trưởng bộ lạc heo rừng của chúng ta đó.” Gã mập mặc váy nói đến chức danh của mình thì đầy vẻ tự hào.
“Đoàng!” Một tiếng sấm vang lên, chấn động khiến đầu óc Diệp Lam Tâm càng thêm mơ hồ. Vạn Linh Quốc? Bộ lạc heo rừng?
Có cần bi thảm đến vậy không? Chẳng lẽ Diệp Lam Tâm nàng lại xuyên không một cách máu chó như vậy sao?
Người ta xuyên không đều có bàn tay vàng, mỹ nam đầy rẫy. Còn nàng thì sao? Cái con heo này là thể loại gì vậy chứ?
“Giống cái xinh đẹp...” Diệp Lam Tâm còn đang đắm chìm trong thế giới đau thương của mình, con heo kia lại âm thầm định “húc cải thảo” lần nữa.
Xét tình huống trước mắt, Diệp Lam Tâm nhận thấy bản thân ở trong rừng nguyên thủy chẳng khác gì người tàn phế, tốt nhất vẫn là giữ được mạng cái đã. Thế là nàng bèn quay đầu bỏ chạy.
1
0
1 ngày trước
3 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
