0 chữ
Chương 7
Chương 7
"Anh ấy tỉnh rồi, vậy là tôi thành công ư?” Nguyễn Lê rời khỏi sa mạc mà vẫn chưa hoàn hồn. Cho đến khi thấy Sư Tuyệt trên sofa chầm chậm mở mắt, vết thương gớm ghiếc trên ngực anh giờ chỉ còn lại một vệt sẹo màu hồng nhạt.
“… Cô đã thành công.” Bạch Hạc khựng lại, vẻ mặt phức tạp.
Không chỉ là thành công, mà phải nói là không thể tin nổi!
Cô lại có thể chữa khỏi vết thương chí mạng cho một thú nhân trong vòng năm phút!
Ngay cả giống cái có năng lực chữa trị cấp chín cũng không thể làm được trong thời gian ngắn như vậy.
Trong khi cô chỉ là một giống cái chỉ có năng lực chữa trị cấp một, thế mà lại làm được.
Cùng lúc đó, vẻ mặt phẫn nộ của Sư Vũ cũng cứng đờ, gần như tan vỡ.
Anh đang nằm mơ sao?
Nguyễn Lê, cái giống cái phế vật chỉ có năng lực cấp một, lại có thể chữa lành toàn bộ vết thương trên người Sư Tuyệt chỉ trong năm phút ngắn ngủi!
Sư Vũ nhìn Nguyễn Lê với ánh mắt dò xét. Rõ ràng, năng lực thực tế cô thể hiện ra không hề khớp với cấp độ chữa trị một mà cô có. Anh có đủ lý do để nghi ngờ: hoặc là máy móc kiểm tra có vấn đề, hoặc là cô cố ý che giấu thực lực.
Nhưng tại sao cô phải giấu giếm?
Đối xử dành cho một giống cái có năng lực chữa trị cao và một giống cái có năng lực chữa trị cấp một khác nhau một trời một vực.
Khỏi hẳn vết thương, Sư Tuyệt dần dần tỉnh lại sau cơn hôn mê. Người đầu tiên lọt vào mắt anh sau khi mở mắt là Nguyễn Lê.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại ấy xuất hiện trong tầm mắt anh.
Phản ứng đầu tiên của Sư Tuyệt là cau mày và cảnh giác.
Người phụ nữ này lại muốn giở trò gì nữa đây?
Không phải cô lại muốn chế giễu anh chỉ có thực lực ba sao, tiện thể nhéo mạnh một cái vào vết thương của anh chứ.
“Sư Tuyệt, Chủ nhân đã cứu em.” Sư Vũ tuy trong lòng vẫn bất mãn với Nguyễn Lê, nhưng anh vẫn chủ động nói ra sự thật.
Dù sao, mối quan hệ giữa thú nhân đực và Chủ nhân không phải là thứ mà thú nhân có thể quyết định.
Chủ nhân nắm giữ quyền sinh quyền sát, thậm chí là quyền sinh sản hậu duệ của thú nhân đực.
Có lẽ lần này Nguyễn Lê chủ động chữa trị cho Sư Tuyệt, có nghĩa là cô bắt đầu chấp nhận những Thú phu của mình.
“… Cảm ơn.” Sư Tuyệt lộ rõ vẻ kinh ngạc trên mặt. Đôi mắt xanh biếc tựa dòng suối trong veo của anh long lanh những gợn sóng lăn tăn, như viên ngọc lục bảo lấp lánh dưới ánh mặt trời rực rỡ.
“… Cô đã thành công.” Bạch Hạc khựng lại, vẻ mặt phức tạp.
Không chỉ là thành công, mà phải nói là không thể tin nổi!
Cô lại có thể chữa khỏi vết thương chí mạng cho một thú nhân trong vòng năm phút!
Ngay cả giống cái có năng lực chữa trị cấp chín cũng không thể làm được trong thời gian ngắn như vậy.
Trong khi cô chỉ là một giống cái chỉ có năng lực chữa trị cấp một, thế mà lại làm được.
Cùng lúc đó, vẻ mặt phẫn nộ của Sư Vũ cũng cứng đờ, gần như tan vỡ.
Anh đang nằm mơ sao?
Nguyễn Lê, cái giống cái phế vật chỉ có năng lực cấp một, lại có thể chữa lành toàn bộ vết thương trên người Sư Tuyệt chỉ trong năm phút ngắn ngủi!
Nhưng tại sao cô phải giấu giếm?
Đối xử dành cho một giống cái có năng lực chữa trị cao và một giống cái có năng lực chữa trị cấp một khác nhau một trời một vực.
Khỏi hẳn vết thương, Sư Tuyệt dần dần tỉnh lại sau cơn hôn mê. Người đầu tiên lọt vào mắt anh sau khi mở mắt là Nguyễn Lê.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại ấy xuất hiện trong tầm mắt anh.
Phản ứng đầu tiên của Sư Tuyệt là cau mày và cảnh giác.
Người phụ nữ này lại muốn giở trò gì nữa đây?
Không phải cô lại muốn chế giễu anh chỉ có thực lực ba sao, tiện thể nhéo mạnh một cái vào vết thương của anh chứ.
Dù sao, mối quan hệ giữa thú nhân đực và Chủ nhân không phải là thứ mà thú nhân có thể quyết định.
Chủ nhân nắm giữ quyền sinh quyền sát, thậm chí là quyền sinh sản hậu duệ của thú nhân đực.
Có lẽ lần này Nguyễn Lê chủ động chữa trị cho Sư Tuyệt, có nghĩa là cô bắt đầu chấp nhận những Thú phu của mình.
“… Cảm ơn.” Sư Tuyệt lộ rõ vẻ kinh ngạc trên mặt. Đôi mắt xanh biếc tựa dòng suối trong veo của anh long lanh những gợn sóng lăn tăn, như viên ngọc lục bảo lấp lánh dưới ánh mặt trời rực rỡ.
2
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
