TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 6

"Thú nhân nam không thể đến bệnh viện trị liệu. Vết thương do hung thú tấn công gây ra chỉ có thể do Thư Chủ tiến hành trị liệu." Bạch Hạc đứng ở cầu thang giải thích.

Ngược lại là Nguyễn Lê không xoắn xuýt về những từ ngữ xa lạ như "Thư Chủ", "Hung thú" này.

Cô nhìn chàng trai đang nằm thoi thóp trên ghế sofa trước mắt này thì cảm thấy rất xa lạ, nhưng đây dù sao cũng là một sinh mệnh: "Tôi nên cứu anh ấy thế nào?"

Sư Vũ nhíu mày hỏi: "Cô bằng lòng cứu cậu ấy ư?"

"Ừm, có gì tính sổ thì chờ anh ấy tỉnh lại rồi nói sau." Nguyễn Lê gật đầu, nghĩ đến cơ thể này của cô trước đây có lẽ đã gây không ít chuyện xấu rồi.

Bạch Hạc từ lầu hai đi xuống đến trước mặt cô, giọng nói lạnh lẽo, nhưng lắng nghe kỹ có thể cảm nhận được một tia ấm áp lại lạnh lẽo của tuyết đầu mùa tan chảy: "Nhắm mắt tĩnh tâm, cảm nhận sinh mệnh chi lực trong cơ thể, lòng bàn tay chạm vào trán cậu ấy, thử vận chuyển sinh mệnh chi lực trong cơ thể sang đó."

Nguyễn Lê làm theo lời. Khi cô nhắm mắt lại, trong lòng vẫn nghi hoặc sinh mệnh chi lực rốt cuộc là gì. Thế nhưng khi cô thật sự phát hiện ra đoàn ánh sáng màu hồng phấn trong cơ thể mình thì cô lập tức sáng tỏ.

Ánh sáng màu hồng vô cùng thân mật cọ cọ trên đầu ngón tay cô, hơi thở ấm áp dịu dàng bao trùm toàn thân cô, quét sạch mọi u uất trong cơ thể cô. Nguyễn Lê không nhịn được trêu chọc nó một lúc, rồi sau đó nhớ đến chuyện chính.

"Ta muốn cứu một người, ngươi có thể giúp ta không?" Cô hỏi trong đầu mình.

Ánh sáng màu hồng đung đưa lên xuống trước mặt cô, dường như là đang gật đầu.

Nguyễn Lê nâng tay, áp lòng bàn tay vào trán Sư Tuyệt, ánh sáng màu hồng theo cánh tay cô bay ra ngoài, biến mất vào giữa trán Sư Tuyệt.

Cùng lúc đó, Nguyễn Lê cũng bị đưa đến một sa mạc hoang vắng bỏng cháy dưới ánh mặt trời gay gắt, cát vàng bị mặt trời thiêu đốt vô cùng nóng rát chân. Cô liếc mắt một cái đã thấy Sư Tuyệt đang ngã trong sa mạc, cận kề cái chết.

Nguyễn Lê bất chấp cát bay gió táp mà chạy đến bên Sư Tuyệt. Vết sẹo dữ tợn trên ngực anh lộ ra xương trắng, khuôn mặt tái nhợt tuấn tú lấm dính cát bụi. Cô ôm lấy nửa thân trên của anh, cúi người kề sát tai anh rồi lớn tiếng kêu gọi: "Sư Tuyệt, anh mau tỉnh lại!"

Thấy người đàn ông trong lòng không chút động tĩnh, Nguyễn Lê không khỏi có chút nôn nóng, cô kề sát tai anh mà liên tục kêu gọi.

Cuối cùng thấy hàng mi rậm rạp trên má tái nhợt của anh run rẩy, đôi đồng tử xanh biếc mơ màng khi chạm vào Nguyễn Lê khẽ co lại. Thân hình nhỏ nhắn yếu ớt che chắn giúp anh nửa bên gió cát, mái tóc dài bay phấp phới hỗn loạn trong gió nhưng không hề làm giảm đi vẻ đẹp của cô chút nào.

Nguyễn Lê thấy cuối cùng người cũng tỉnh thì kích động nắm lấy tay anh, khóe mắt vừa chua xót vừa nóng ran.

2

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.