TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3: Anh cả

"Vậy em tiếp tục nghe đi. Miếng thịt này cho em. Máy gặt nhà em, chị lái đi nhé!"

Đồ Yểu nhét miếng thịt hun khói đã gặm hai miếng vào túi Đinh Đại Bàn.

Cậu nhóc đen nhẻm và lùn tịt lập tức vui vẻ ngẩng cằm, hào phóng vẩy tay: "Lái đi lái đi!"

Không hề ghi thù chút nào.

Đồ Yểu cười, xoa đầu cậu: "Cảm ơn, tuần này sẽ không cướp kẹo của em."

Cô nói xong định đi, đột nhiên! Một giọng nói mỉa mai kỳ quặc bỗng truyền từ trong nhà ra.

"Đồ Triều Tịch, cậu tưởng cậu vẫn còn là ngôi sao hàng đầu cao quý à!"

Đồ Yểu nghe cái tên này, bước chân vừa bước ra của cô nháy mắt cứng đờ.

Khoan đã!

Ai vậy?

Cô vội quay đầu đẩy thằng bé đen lùn, thò đầu ra nhìn.

Chỉ thấy trong phòng khách không rộng lắm nhà Đinh Đại Bàn là một người đàn ông tóc xoăn mì tôm gầy như con khỉ.

Mà đứng trước mặt anh ta là một người đàn ông cao ráo, dáng người mảnh khảnh đang lười biếng đứng bên cạnh bàn gỗ liễu cong nghe nói đã một trăm tuổi của nhà Đinh Đại Bàn.

Anh nhuộm tóc màu vàng, mặc một bộ vest kim sa đặt riêng nhà Bá Tước, đối mặt với sự khıêυ khí©h của con khỉ gầy vẫn lười nhác không thèm phản ứng, tay nghịch một chiếc điện thoại màn hình rộng.

Anh hơi quay đầu, một khuôn mặt nghiêng đẹp đến mức hoàn hảo vừa hay hiện rõ trong ánh đèn.

Đinh Đại Bàn bị đẩy bất ngờ, lại vội vàng cúi người lại gần.

Vừa nhìn, mắt cậu tức khắc mở to, vội chọc Đồ Yểu.

"Đồ Tiểu Mao, trông anh ấy có vẻ hơi giống chị đấy!"

Đồ Yểu nhìn chằm chằm khuôn mặt đó, trong nháy mắt như bị sét đánh, cả người đều cứng lại...

Cô khô khan mấp máy môi.

... Nói vớ vẩn, anh ruột, làm sao không giống chứ!

Còn là anh ruột đã đắc tội chết từ lâu...

Năm xưa mẹ nguyên chủ tái hôn vào nhà giàu Cảng Thành, đối phương cho phép bà ta đem theo một đứa trẻ.

Nguyên chủ để có thể theo mẹ ruột sống cuộc sống tốt đẹp, tuổi còn nhỏ, trước tiên giả bệnh lừa anh cả đến vùng núi hoang dã cách năm dặm, rồi lừa anh hai vào trong rừng sâu tự sinh tự diệt, cuối cùng tìm kẻ buôn người bán anh ba.

Kết quả mười năm sau, anh cả cô là ngôi sao hàng đầu hàng triệu fan, anh hai là thiên tài piano nổi tiếng quốc tế, anh ba nhờ buôn bán dược liệu quý hiếm, lang thang phố phường cả ngày, nhưng ít nhất không lo ăn uống.

Chỉ có cô thành pháo hôi.

Nếu gặp mặt, cô chẳng phải bị xé xác à!

Nghĩ đến đây, Đồ Yểu nhấc chân định chạy!

Nhưng đột nhiên, trên trán truyền đến tiếng "tít..." vô cùng quen thuộc!

Bước chân của Đồ Yểu lập tức cứng lại.

Cô chầm chậm ngẩng đầu, thấy thanh tiến độ vừa rồi còn hai mươi đột nhiệt giảm mạnh!

Ánh sáng xanh vốn yếu ớt chợt loé, chỉ còn lại một nửa mỏng tang!

[Thông báo thanh tiến độ: 10.]

Đồ Yểu giật mình hoảng sợ: [???]

[Sao... Sao thế này?]

[Sao lại giảm nữa?]

[Bố nhỏ! Bố nói một câu đi!]

[Thế này là ý gì đây?]

Trái ngược với sự hoảng sợ của cô, 110 vô cùng bình tĩnh: [Chính là ý đã đến lúc.]

Đồ Yểu: [?]

Đúng lúc này, trong nhà lại truyền ra một trận chửi bới.

"Đồ Triều Tịch, cậu không nói lời nào là có ý gì, sợ rồi à!"

"Tít..."

Tiếng báo động quen thuộc đột nhiên lại vang lên!

[Thông báo thanh tiến độ: 9.]

Đồ Yểu: [?]

"Cũng đúng, cậu đương nhiên phải sợ rồi. Tháng này cậu đã mất bảy hợp đồng đại diện rồi đúng không, còn bị quản lý lưu đày đến chỗ hoang tàn này nữa!"

[Thông báo thanh tiến độ: 8.]

Đồ Yểu: [??]

6

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.