0 chữ
Chương 22
Chương 22: Cá hun khói cũng mất!
Đạo diễn gặp việc vui tinh thần sảng khoái, nhìn dữ liệu vẫn đang không ngừng tăng, trực tiếp quyết định đổi một chiếc chăn bông mới mềm mại thoải mái cho Đồ Triều Tịch.
Đồ Triều Tịch không có mặt, còn có Đồ Yểu, giọng điệu đạo diễn cực kỳ ân cần xác nhận.
"Không ăn rau mùi không ăn hành một mặn một chay phải không, chú bảo hậu cần thêm một bát canh cho thầy Đồ nữa nhé?"
Đồ Yểu cũng gặp việc vui tinh thần sảng khoái, vô cùng lễ phép: "Muốn canh củ cải."
"Được được được!"
Đạo diễn xoa tay, nhìn quanh một vòng, ánh mắt sáng lên: "Ồ! Người đủ rồi!"
Chân núi bên cạnh, Văn Ngữ và Giang Dã một trước một sau trở về với chiến lợi phẩm đầy đủ.
Theo phía sau là một Mã Trí Viễn hai tay trống trơn đang hắt hơi điên cuồng.
Đạo diễn liếc anh ta một cái, nhịn động tác che mũi: "Thầy Mã, sao cậu..."
Mặt Mã Trí Viễn tái xanh, thật sự không thể ngờ, chỗ cất giấu thực phẩm bị hai người luôn im lặng này tìm thấy, kết quả cuối cùng chỉ có anh ta không có gì cả!
Vậy không phải tối nay anh ta không thể đổi được chăn đệm gì sao!
Không chỉ chăn, còn có kem đánh răng và bàn chải đánh răng, tối qua đều bị ekip chương trình thu mất rồi!
Thế này còn quay thế nào được! Anh ta rất có thái độ bỏ mặc hoàn toàn.
Đạo diễn gặp khó khăn, làm chương trình lâu như thế, ngược lại chưa thấy khách mời nào không tìm thấy đồ vật gì cả.
Đạo diễn cân nhắc có lẽ nên mở riêng một phân đoạn cho Mã Trí Viễn, để Mã Trí Viễn tùy tiện tìm được chút gì đó lừa cho qua.
Nhưng vấn đề là thực phẩm hôm nay anh ta chuẩn bị đều ở chỗ Văn Ngữ và Giang Dã, không còn lại chút gì cả.
Còn vợ chồng trưởng thôn giúp ekip chương trình đi mua sắm ít nhất cũng phải hai ngày sau mới về.
Thế này sao được?
Đồ Yểu bên này đang tiếp nhận chiếc giỏ đã được nhân viên cố ý rửa sạch cho cô, nghe thấy thế ánh mắt động một cái, đột nhiên giơ tay.
"Thực phẩm? Chỉ cần là có thể ăn được đều được chứ?"
"Cháu vẫn còn."
Ánh mắt đạo diễn sáng lên.
Suýt thì quên mất, ở đây có một trợ lý nhỏ, chỉ cần xét về bản lĩnh của cô bé này, tìm thêm vài cây dược liệu cũng không tốn công.
Đạo diễn thở dài nhẹ nhõm, cảm thấy Đồ Tiểu Mao quả thực chính là thần may mắn của anh ta.
Cô vừa đến thì dữ liệu phát sóng trực tiếp bùng nổ, Đồ Triều Tịch cũng có dấu hiệu hồi phục.
Giờ còn biết lấy ơn báo oán, hôm qua Mã Trí Viễn vừa cãi nhau với cô, hôm nay còn giẫm phân bò của cô, cô lại không hề ghi hận.
Mi mắt Mã Trí Viễn giật giật, nhìn thấy cái sọt phía sau cô, chỉ cảm thấy một mùi hôi thối lại ùa tới.
Anh ta nhíu mày nghi ngờ, con nhóc chết tiệt này tốt bụng như thế sao?
Mười phút sau, Đồ Yểu dẫn hơn hai chục người hùng hục băng qua sau núi, đến một cánh đồng lúa mì um tùm.
Gió thổi qua, sóng lúa mì lăn tăn, bao la và hùng vĩ.
Đồ Yểu hài lòng tuần tra một vòng. Lúa mì của cô, năm nay cũng tăng trưởng khả quan!
Sau đó cô đứng tại chỗ lục lọi, lục ra một cái liềm rỉ sét đốm đốm.
"Cho anh."
Mã Trí Viễn: ...
Đạo diễn: ...
Những người khác: ...
Không ai nhận liềm, Đồ Yểu nghiêng đầu, trực tiếp ném xuống đất.
Cô thuận miệng gọi một tiếng, Đinh Đại Bàn chơi đùa người đầy bùn như chui từ trong đất ra.
Hai người khoác vai nhau rồi chạy mất.
Đồ Yểu nói thêm: "Đúng rồi, chị không cần mượn máy gặt nhà em nữa."
Đinh Đại Bàn gãi đầu: "Tại sao?"
Đồ Yểu chỉ về phía sau: "Tìm được một lao động miễn phí coi tiền như rác giúp chị rồi."
Đinh Đại Bàn "à" một tiếng.
Đúng lúc Đồ Tiểu Mao cũng không thích lái máy gặt, cô thích đạp xe ba bánh!
Hai người nhanh chóng chạy xa.
Lao động miễn phí coi tiền như rác và một đám nhân viên công tác vẫn đứng tại chỗ.
Mã Trí Viễn tức giận mặt mũi đều trắng bệch, môi run rẩy: "Không phải... Đạo diễn! Nó bị điên đúng không!"
Đạo diễn: "Éc..."
Đạo diễn im lặng, cô có vẻ thực sự bị điên.
...
Tuy mất một sọt phân bò, nhưng giải quyết được lúa mì, thanh tiến độ lại tăng, Đồ Yểu cảm thấy hôm nay là một ngày tốt lành.
Cô quyết định mời Đại Bàn cùng ăn cá hun khói cô phơi từ sáng.
Đinh Đại Bàn không thể nghĩ, vừa nghĩ là nước miếng sắp chảy ra rồi.
Tay nghề nấu ăn của Đồ Tiểu Mao còn giỏi hơn cả bố cậu. Từ khi Đồ Tiểu Mao đến đây, cậu không thích ăn cơm bố nấu nữa.
Cậu không nhịn được gọi món: "Tiểu Mao, em còn muốn thêm miếng thịt hun khói."
Nói đến thịt hun khói, Đồ Yểu lập tức tức giận: "Đừng nói nữa, thôn chúng ta có một con chó, tối qua cắp thịt của chị đi mất rồi!"
Đồ Yểu đẩy cổng sân, hào phóng nói: "Nhưng chị có thể cho em thêm hai miếng cá!"
Dù sao cô cũng làm rất nhiều cá, ước chừng một rổ lớn!
Cô ngẩng đầu lên, toàn bộ xà nhà trống trơn.
Đồ Yểu: ???
"Cá của tôi đâu rồi!!!"
...
Trên núi, Tư Trì nhìn rổ cá hun khói dưới chân, lại nhìn Nanh Sói đang ngồi bên cạnh rổ cá há miệng nhìn anh, rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, anh lấy từ trong túi ra một túi gấm màu chàm, tùy tiện mở một ngăn kéo, lấy một cái thẻ bỏ vào rồi buộc vào cổ con chó lai sói.
Anh nói nhẹ: "Lần sau đi nữa, để lại tiền bồi thường."
Đồ Triều Tịch không có mặt, còn có Đồ Yểu, giọng điệu đạo diễn cực kỳ ân cần xác nhận.
"Không ăn rau mùi không ăn hành một mặn một chay phải không, chú bảo hậu cần thêm một bát canh cho thầy Đồ nữa nhé?"
Đồ Yểu cũng gặp việc vui tinh thần sảng khoái, vô cùng lễ phép: "Muốn canh củ cải."
"Được được được!"
Đạo diễn xoa tay, nhìn quanh một vòng, ánh mắt sáng lên: "Ồ! Người đủ rồi!"
Chân núi bên cạnh, Văn Ngữ và Giang Dã một trước một sau trở về với chiến lợi phẩm đầy đủ.
Theo phía sau là một Mã Trí Viễn hai tay trống trơn đang hắt hơi điên cuồng.
Đạo diễn liếc anh ta một cái, nhịn động tác che mũi: "Thầy Mã, sao cậu..."
Vậy không phải tối nay anh ta không thể đổi được chăn đệm gì sao!
Không chỉ chăn, còn có kem đánh răng và bàn chải đánh răng, tối qua đều bị ekip chương trình thu mất rồi!
Thế này còn quay thế nào được! Anh ta rất có thái độ bỏ mặc hoàn toàn.
Đạo diễn gặp khó khăn, làm chương trình lâu như thế, ngược lại chưa thấy khách mời nào không tìm thấy đồ vật gì cả.
Đạo diễn cân nhắc có lẽ nên mở riêng một phân đoạn cho Mã Trí Viễn, để Mã Trí Viễn tùy tiện tìm được chút gì đó lừa cho qua.
Nhưng vấn đề là thực phẩm hôm nay anh ta chuẩn bị đều ở chỗ Văn Ngữ và Giang Dã, không còn lại chút gì cả.
Còn vợ chồng trưởng thôn giúp ekip chương trình đi mua sắm ít nhất cũng phải hai ngày sau mới về.
Đồ Yểu bên này đang tiếp nhận chiếc giỏ đã được nhân viên cố ý rửa sạch cho cô, nghe thấy thế ánh mắt động một cái, đột nhiên giơ tay.
"Thực phẩm? Chỉ cần là có thể ăn được đều được chứ?"
"Cháu vẫn còn."
Ánh mắt đạo diễn sáng lên.
Suýt thì quên mất, ở đây có một trợ lý nhỏ, chỉ cần xét về bản lĩnh của cô bé này, tìm thêm vài cây dược liệu cũng không tốn công.
Đạo diễn thở dài nhẹ nhõm, cảm thấy Đồ Tiểu Mao quả thực chính là thần may mắn của anh ta.
Cô vừa đến thì dữ liệu phát sóng trực tiếp bùng nổ, Đồ Triều Tịch cũng có dấu hiệu hồi phục.
Giờ còn biết lấy ơn báo oán, hôm qua Mã Trí Viễn vừa cãi nhau với cô, hôm nay còn giẫm phân bò của cô, cô lại không hề ghi hận.
Mi mắt Mã Trí Viễn giật giật, nhìn thấy cái sọt phía sau cô, chỉ cảm thấy một mùi hôi thối lại ùa tới.
Mười phút sau, Đồ Yểu dẫn hơn hai chục người hùng hục băng qua sau núi, đến một cánh đồng lúa mì um tùm.
Gió thổi qua, sóng lúa mì lăn tăn, bao la và hùng vĩ.
Đồ Yểu hài lòng tuần tra một vòng. Lúa mì của cô, năm nay cũng tăng trưởng khả quan!
Sau đó cô đứng tại chỗ lục lọi, lục ra một cái liềm rỉ sét đốm đốm.
"Cho anh."
Mã Trí Viễn: ...
Đạo diễn: ...
Những người khác: ...
Không ai nhận liềm, Đồ Yểu nghiêng đầu, trực tiếp ném xuống đất.
Cô thuận miệng gọi một tiếng, Đinh Đại Bàn chơi đùa người đầy bùn như chui từ trong đất ra.
Hai người khoác vai nhau rồi chạy mất.
Đồ Yểu nói thêm: "Đúng rồi, chị không cần mượn máy gặt nhà em nữa."
Đinh Đại Bàn gãi đầu: "Tại sao?"
Đồ Yểu chỉ về phía sau: "Tìm được một lao động miễn phí coi tiền như rác giúp chị rồi."
Đinh Đại Bàn "à" một tiếng.
Đúng lúc Đồ Tiểu Mao cũng không thích lái máy gặt, cô thích đạp xe ba bánh!
Hai người nhanh chóng chạy xa.
Lao động miễn phí coi tiền như rác và một đám nhân viên công tác vẫn đứng tại chỗ.
Mã Trí Viễn tức giận mặt mũi đều trắng bệch, môi run rẩy: "Không phải... Đạo diễn! Nó bị điên đúng không!"
Đạo diễn: "Éc..."
Đạo diễn im lặng, cô có vẻ thực sự bị điên.
...
Tuy mất một sọt phân bò, nhưng giải quyết được lúa mì, thanh tiến độ lại tăng, Đồ Yểu cảm thấy hôm nay là một ngày tốt lành.
Cô quyết định mời Đại Bàn cùng ăn cá hun khói cô phơi từ sáng.
Đinh Đại Bàn không thể nghĩ, vừa nghĩ là nước miếng sắp chảy ra rồi.
Tay nghề nấu ăn của Đồ Tiểu Mao còn giỏi hơn cả bố cậu. Từ khi Đồ Tiểu Mao đến đây, cậu không thích ăn cơm bố nấu nữa.
Cậu không nhịn được gọi món: "Tiểu Mao, em còn muốn thêm miếng thịt hun khói."
Nói đến thịt hun khói, Đồ Yểu lập tức tức giận: "Đừng nói nữa, thôn chúng ta có một con chó, tối qua cắp thịt của chị đi mất rồi!"
Đồ Yểu đẩy cổng sân, hào phóng nói: "Nhưng chị có thể cho em thêm hai miếng cá!"
Dù sao cô cũng làm rất nhiều cá, ước chừng một rổ lớn!
Cô ngẩng đầu lên, toàn bộ xà nhà trống trơn.
Đồ Yểu: ???
"Cá của tôi đâu rồi!!!"
...
Trên núi, Tư Trì nhìn rổ cá hun khói dưới chân, lại nhìn Nanh Sói đang ngồi bên cạnh rổ cá há miệng nhìn anh, rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, anh lấy từ trong túi ra một túi gấm màu chàm, tùy tiện mở một ngăn kéo, lấy một cái thẻ bỏ vào rồi buộc vào cổ con chó lai sói.
Anh nói nhẹ: "Lần sau đi nữa, để lại tiền bồi thường."
4
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
