0 chữ
Chương 14
Chương 14: Phần tử nguy hiểm
Sáng hôm sau, Đồ Yểu bị một trận ồn ào đánh thức.
Căn phòng này của cô là một căn nhà gian mái ngói, trước đây một gia đình bốn người ở, mười năm trước cả nhà chuyển đến thành phố, nhà cửa bỏ trống.
Sau khi Đồ Yểu đến, bố Đinh Đại Bàn thấy cô không có ai nương tựa, người lại không được thông minh cho lắm, được sự đồng ý của gia đình đó, tạm thời để cô ở nhờ nơi này.
Đại Bàn chơi thân với cô, cũng thỉnh thoảng ngủ ở đây.
Cô mở cửa ra nhìn, trong sân Đại Bàn đang quen cửa quen nẻo hự hự nhét ga trải giường vào thùng gỗ.
Không có gì bất ngờ, hôm qua cậu lại đái dầm.
Ngoài sân, các bà các cô như họp chợ, đang tíu tít chạy về phía ruộng.
Thấy cô mở cửa, bà thím thứ ba của Đinh Đại Bàn ở bên cạnh lập tức chào một tiếng.
"Tiểu Mao dậy rồi! Nhanh đến xem, thôn chúng ta có minh tinh đến!"
Sáng sớm đã quay chương trình ngoài đồng, tuy đã giải tán mọi người và dựng rào chắn trước nhưng vẫn có thể nhìn thấy từ xa.
Đồ Yểu ngáp một cái, mệt mỏi vẫy tay.
Cảm ơn lời mời, không đi.
Đợi đã! Đồ Yểu giật mình ngẩng đầu, vội liếc mắt nhìn thanh tiến độ.
Thấy nó vẫn vững chắc đứng ở 20, cô miễn cưỡng thở phào.
Đêm qua cô mơ ác mộng cả đêm, mơ thấy Đồ Triều Tịch bị Mã Trí Viễn đuổi khỏi chương trình, thanh tiến độ lập tức về 0, sợ đến mức cô trong mơ dập đầu rụp rụp với 110 xin được trùng sinh lần thứ hai.
Xét việc anh cả hời này của cô là một phần tử nguy hiểm, Đồ Yểu cảm thấy cô vẫn cần thiết phải đi canh chừng.
"Bà thím ba, cháu đi!"
Trước khi đi cô suy nghĩ một lúc, treo một giỏ cá hun khói ra ngoài.
Thịt hun khói hết rồi, ít nhất vẫn còn cá hun khói.
Cá hun khói cô làm thơm phức khô cứng. Từng con cá trắm đen ba cân được cắt thành từng miếng cá cỡ đều nhau. Nước tương dùng để hun cá đều do cô tự tay ủ ra. Ban ngày phơi một ngày, buổi tối rưới nước sốt ngọt mặn, ngon không thể tả!
Nghĩ đến con chó lai sói đêm qua, lần này Đồ Yểu cảnh giác treo lên mái nhà!
Thứ chó má đó, đừng để tao bắt được mày!
Sau khi treo xong, Đồ Yểu tùy tiện lấy sáu cái bánh bao trong giỏ hấp, hai người mỗi người ba cái.
Cô lại nhớ ra điều gì đó, lấy một cái sọt, hai người trực tiếp rẽ góc đi thẳng vào núi sau.
Hai phút sau, một con chó lai sói màu nâu đen chạy về phía sân trống. Đôi mắt như quả nho lăn tròn một vòng, mũi dựng lên.
Giây tiếp theo, nó ngẩng đầu lên.
Thành công nhắm vào giỏ cá hun khói dưới mái hiên.
...
Ruộng của thôn Tiên Hạc đều ở chân núi cách thôn một dặm.
"Điền Viên Dã Thực" cũng quay ở đây.
"Hắt xì!"
"Hắt xì!"
...
Tiếng hắt hơi không ngừng vang lên trong đồng ruộng.
Đồ Triều Tịch dụi mũi, vừa buông tay ra, lại hắt hơi một cái inh ỏi với camera!
Người quay phim vừa muốn bấm nút phát sóng trực tiếp, do dự một chút, vẫn hỏi một câu: "Ờ... Thầy Đồ, cậu không sao chứ?"
Khuôn mặt Đồ Triều Tịch lạnh lùng xoa tóc, nhìn tôi thế này có giống như không sao không?
Cả tháng nay anh bận rộn làm sáng tỏ tin đồn bôi nhọ, căn bản không nghỉ ngơi tử tế, tối qua lại suy nghĩ nửa đêm về việc tại sao con bé ngốc Đồ Yểu này lại mất trí nhớ.
Anh vừa định đi ngủ, kết quả ekip chương trình này nửa đêm tấn công bất ngờ, trực tiếp thu hồi tất cả đồ dùng hàng ngày, bao gồm cả chăn.
Xung quanh nơi này đều là núi, lạnh lẽo. Không có chăn, anh lập tức bị cảm lạnh.
Sáng nay anh hỏi đạo diễn, chỉ trả lời bốn chữ... Tự lực cánh sinh.
Tôn chỉ của chương trình này là sinh tồn.
Anh phải tìm được thực phẩm có thể ăn được trong thôn trong thời gian giới hạn. Thực phẩm có thể tự giữ, hoặc căn cứ giá trị đổi lại những thứ bị ekip chương trình thu hồi.
Đồ Triều Tịch quét một vòng. Bây giờ vừa vào thu, cánh đồng lúa mì rộng lớn ở chân núi đã được gặt sạch sẽ.
Một mảnh trọc lốc có thể tìm được thực phẩm gì?
Thậm chí tìm một cọng cỏ tử tế cũng khó khăn!
Anh không nhịn được mà chửi rủa: "Tôi thấy các anh đừng làm chương trình nữa, đi làm thổ phỉ đi!"
Anh mắng xong lại hắt hơi một cái.
Căn phòng này của cô là một căn nhà gian mái ngói, trước đây một gia đình bốn người ở, mười năm trước cả nhà chuyển đến thành phố, nhà cửa bỏ trống.
Sau khi Đồ Yểu đến, bố Đinh Đại Bàn thấy cô không có ai nương tựa, người lại không được thông minh cho lắm, được sự đồng ý của gia đình đó, tạm thời để cô ở nhờ nơi này.
Đại Bàn chơi thân với cô, cũng thỉnh thoảng ngủ ở đây.
Cô mở cửa ra nhìn, trong sân Đại Bàn đang quen cửa quen nẻo hự hự nhét ga trải giường vào thùng gỗ.
Không có gì bất ngờ, hôm qua cậu lại đái dầm.
Ngoài sân, các bà các cô như họp chợ, đang tíu tít chạy về phía ruộng.
Thấy cô mở cửa, bà thím thứ ba của Đinh Đại Bàn ở bên cạnh lập tức chào một tiếng.
"Tiểu Mao dậy rồi! Nhanh đến xem, thôn chúng ta có minh tinh đến!"
Đồ Yểu ngáp một cái, mệt mỏi vẫy tay.
Cảm ơn lời mời, không đi.
Đợi đã! Đồ Yểu giật mình ngẩng đầu, vội liếc mắt nhìn thanh tiến độ.
Thấy nó vẫn vững chắc đứng ở 20, cô miễn cưỡng thở phào.
Đêm qua cô mơ ác mộng cả đêm, mơ thấy Đồ Triều Tịch bị Mã Trí Viễn đuổi khỏi chương trình, thanh tiến độ lập tức về 0, sợ đến mức cô trong mơ dập đầu rụp rụp với 110 xin được trùng sinh lần thứ hai.
Xét việc anh cả hời này của cô là một phần tử nguy hiểm, Đồ Yểu cảm thấy cô vẫn cần thiết phải đi canh chừng.
"Bà thím ba, cháu đi!"
Trước khi đi cô suy nghĩ một lúc, treo một giỏ cá hun khói ra ngoài.
Thịt hun khói hết rồi, ít nhất vẫn còn cá hun khói.
Nghĩ đến con chó lai sói đêm qua, lần này Đồ Yểu cảnh giác treo lên mái nhà!
Thứ chó má đó, đừng để tao bắt được mày!
Sau khi treo xong, Đồ Yểu tùy tiện lấy sáu cái bánh bao trong giỏ hấp, hai người mỗi người ba cái.
Cô lại nhớ ra điều gì đó, lấy một cái sọt, hai người trực tiếp rẽ góc đi thẳng vào núi sau.
Hai phút sau, một con chó lai sói màu nâu đen chạy về phía sân trống. Đôi mắt như quả nho lăn tròn một vòng, mũi dựng lên.
Giây tiếp theo, nó ngẩng đầu lên.
Thành công nhắm vào giỏ cá hun khói dưới mái hiên.
...
Ruộng của thôn Tiên Hạc đều ở chân núi cách thôn một dặm.
"Hắt xì!"
"Hắt xì!"
...
Tiếng hắt hơi không ngừng vang lên trong đồng ruộng.
Đồ Triều Tịch dụi mũi, vừa buông tay ra, lại hắt hơi một cái inh ỏi với camera!
Người quay phim vừa muốn bấm nút phát sóng trực tiếp, do dự một chút, vẫn hỏi một câu: "Ờ... Thầy Đồ, cậu không sao chứ?"
Khuôn mặt Đồ Triều Tịch lạnh lùng xoa tóc, nhìn tôi thế này có giống như không sao không?
Cả tháng nay anh bận rộn làm sáng tỏ tin đồn bôi nhọ, căn bản không nghỉ ngơi tử tế, tối qua lại suy nghĩ nửa đêm về việc tại sao con bé ngốc Đồ Yểu này lại mất trí nhớ.
Anh vừa định đi ngủ, kết quả ekip chương trình này nửa đêm tấn công bất ngờ, trực tiếp thu hồi tất cả đồ dùng hàng ngày, bao gồm cả chăn.
Xung quanh nơi này đều là núi, lạnh lẽo. Không có chăn, anh lập tức bị cảm lạnh.
Sáng nay anh hỏi đạo diễn, chỉ trả lời bốn chữ... Tự lực cánh sinh.
Tôn chỉ của chương trình này là sinh tồn.
Anh phải tìm được thực phẩm có thể ăn được trong thôn trong thời gian giới hạn. Thực phẩm có thể tự giữ, hoặc căn cứ giá trị đổi lại những thứ bị ekip chương trình thu hồi.
Đồ Triều Tịch quét một vòng. Bây giờ vừa vào thu, cánh đồng lúa mì rộng lớn ở chân núi đã được gặt sạch sẽ.
Một mảnh trọc lốc có thể tìm được thực phẩm gì?
Thậm chí tìm một cọng cỏ tử tế cũng khó khăn!
Anh không nhịn được mà chửi rủa: "Tôi thấy các anh đừng làm chương trình nữa, đi làm thổ phỉ đi!"
Anh mắng xong lại hắt hơi một cái.
6
0
1 tháng trước
3 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
