0 chữ
Chương 1
Chương 1: Tôi muốn một cái máy gặt
8 giờ tối, miếng thịt mà Đồ Yểu vừa cắn một miếng đã bị trộm mất.
Một con chó to, lông đen pha nâu, nhân lúc cô không để ý đã lẻn vào ngoạm lấy miếng thịt hun khói, sau đó xác định phương hướng, đầu không ngoái lại chạy thẳng lêи đỉиɦ núi.
Đồ Yểu mặc bộ đồ ngủ vải hoa nhí vá chằng vá chịt, vội vàng ôm chặt miếng thịt còn lại, giận dữ đuổi theo một mạch đến chân núi.
Không đuổi kịp.
Cô đau lòng muốn chết, tức giận gõ đầu mình mấy cái: "Bố nhỏ, đây là chó nhà ai vậy? Sao con chưa thấy bao giờ!"
Con chó này bóng mượt, da lông sáng loáng, mặt mũi hung dữ, nhìn là biết không giống mấy con chó đất ngoan ngoãn đáng yêu trong thôn.
Hai hôm trước nghe hàng xóm Đinh Đại Bàn nói gần đây có một show truyền hình thực tế về "ngôi sao đi làm nông" sẽ đến làng Tiên Hạc của các cô quay phim. Chẳng lẽ con chó này là của ekip chương trình mang đến?
Trong đầu im lặng, Đồ Yểu lại gõ một cái nữa.
"Bố nhỏ, bố nói một câu đi!"
Vài giây sau, một giọng máy móc không trơn tru vang lên, xen lẫn chút mệt mỏi và tức giận.
110: [... Đã nói 10034 lần rồi, đừng gọi ta là bố!]
Đồ Yểu làm như không nghe thấy, cầm miếng thịt còn lại cắn một miếng. Vị khói thơm ngon, chất thịt chắc nịch, cứng đến mức có thể đập chết được một con trâu.
Quả không hổ là miếng thịt chân giò ba phần mỡ bảy phần nạc mà cô dùng cành tùng bách hun khói suốt một tháng trời.
"Bố có muốn ăn một miếng không bố?"
110: [...]
Đồ Yểu nhún vai, tiếp tục gặm.
Hiện giờ cô cô độc không nơi nương tựa, không gọi bố thì gọi là gì.
Cô tên Đồ Yểu, vốn là một học sinh trung học mồ côi chăm chỉ làm việc như trâu như ngựa.
Một hôm tan học, trên đường về cô mua một cuốn tiểu thuyết tên là "Cô chủ toàn năng dũng cảm tiến vào giới giải trí", vừa đọc được một nửa thì đâm đầu vào cột điện và xuyên sách.
Tất nhiên, với dáng vẻ đi đường cũng có thể tự chết như cô thế này thì chắc chắn không thể xuyên thành cô chủ được.
... Cô xuyên thành em gái kế pháo hôi của cô chủ.
Nguyên chủ cũng tên Đồ Yểu. Năm sáu tuổi để có thể theo mẹ mình cùng gả vào nhà giàu, cô không chỉ cắt đứt tình nghĩa với ba anh trai mà còn ngày qua ngày làm con chó xum xoe của cô chủ nhà giàu.
Tiếc thay định luật con chó xum xoe, đến cuối cùng chẳng còn lại gì.
Hai năm trước, mẹ cô vừa chết thì cô lập tức bị đá ra khỏi nhà giàu.
Đồ Yểu xuyên đến đúng lúc này.
Trước khi xuyên sách cô là đứa trẻ mồ côi, sau khi xuyên sách cô là đứa trẻ mồ côi pháo hôi.
Cô tức giận đến mức ngay lập tức nhận một người bố.
110 cuối cùng cũng không chịu được nữa, nghiến răng mở miệng.
[Lần đầu con gọi ta là bố, vơ vét hai bao gạo trong Khu mua sắm!]
[Lần thứ hai lừa mất hai trăm cuốn tiểu thuyết tình yêu tổng giám đốc bá đạo kinh điển sưu tầm!]
[Lần thứ ba cướp mất ba cục sạc dự phòng, một cái máy diệt muỗi!]
...
[Ta thấy ta không phải bố con, ta là con rùa trong ao ước nguyện của con thì có!]
Đồ Yểu cười ngượng ngùng: "Đừng giận đừng giận, giận dễ chập mạch, lần này..."
110: [?]
"Lần này chỉ cần một máy gặt..."
110: [?]
Đồ Yểu chớp chớp mắt: "Không có cách nào mà. Cả làng chỉ còn mình con chưa gặt xong lúa mì. Cả làng cũng chỉ có nhà Đinh Đại Bàn có máy gặt. Hôm trước con cướp của nó hai viên kẹo, không có mặt mũi mà đi mượn..."
Lời của edior: Những đoạn giao tiếp với hệ thống mà nữ chính nói ra tiếng, mình sẽ để trong " ", còn giao tiếp qua suy nghĩ mình sẽ để trong [ ].
Một con chó to, lông đen pha nâu, nhân lúc cô không để ý đã lẻn vào ngoạm lấy miếng thịt hun khói, sau đó xác định phương hướng, đầu không ngoái lại chạy thẳng lêи đỉиɦ núi.
Đồ Yểu mặc bộ đồ ngủ vải hoa nhí vá chằng vá chịt, vội vàng ôm chặt miếng thịt còn lại, giận dữ đuổi theo một mạch đến chân núi.
Không đuổi kịp.
Cô đau lòng muốn chết, tức giận gõ đầu mình mấy cái: "Bố nhỏ, đây là chó nhà ai vậy? Sao con chưa thấy bao giờ!"
Con chó này bóng mượt, da lông sáng loáng, mặt mũi hung dữ, nhìn là biết không giống mấy con chó đất ngoan ngoãn đáng yêu trong thôn.
Hai hôm trước nghe hàng xóm Đinh Đại Bàn nói gần đây có một show truyền hình thực tế về "ngôi sao đi làm nông" sẽ đến làng Tiên Hạc của các cô quay phim. Chẳng lẽ con chó này là của ekip chương trình mang đến?
"Bố nhỏ, bố nói một câu đi!"
Vài giây sau, một giọng máy móc không trơn tru vang lên, xen lẫn chút mệt mỏi và tức giận.
110: [... Đã nói 10034 lần rồi, đừng gọi ta là bố!]
Đồ Yểu làm như không nghe thấy, cầm miếng thịt còn lại cắn một miếng. Vị khói thơm ngon, chất thịt chắc nịch, cứng đến mức có thể đập chết được một con trâu.
Quả không hổ là miếng thịt chân giò ba phần mỡ bảy phần nạc mà cô dùng cành tùng bách hun khói suốt một tháng trời.
"Bố có muốn ăn một miếng không bố?"
110: [...]
Đồ Yểu nhún vai, tiếp tục gặm.
Hiện giờ cô cô độc không nơi nương tựa, không gọi bố thì gọi là gì.
Cô tên Đồ Yểu, vốn là một học sinh trung học mồ côi chăm chỉ làm việc như trâu như ngựa.
Một hôm tan học, trên đường về cô mua một cuốn tiểu thuyết tên là "Cô chủ toàn năng dũng cảm tiến vào giới giải trí", vừa đọc được một nửa thì đâm đầu vào cột điện và xuyên sách.
... Cô xuyên thành em gái kế pháo hôi của cô chủ.
Nguyên chủ cũng tên Đồ Yểu. Năm sáu tuổi để có thể theo mẹ mình cùng gả vào nhà giàu, cô không chỉ cắt đứt tình nghĩa với ba anh trai mà còn ngày qua ngày làm con chó xum xoe của cô chủ nhà giàu.
Tiếc thay định luật con chó xum xoe, đến cuối cùng chẳng còn lại gì.
Hai năm trước, mẹ cô vừa chết thì cô lập tức bị đá ra khỏi nhà giàu.
Đồ Yểu xuyên đến đúng lúc này.
Trước khi xuyên sách cô là đứa trẻ mồ côi, sau khi xuyên sách cô là đứa trẻ mồ côi pháo hôi.
Cô tức giận đến mức ngay lập tức nhận một người bố.
110 cuối cùng cũng không chịu được nữa, nghiến răng mở miệng.
[Lần đầu con gọi ta là bố, vơ vét hai bao gạo trong Khu mua sắm!]
[Lần thứ ba cướp mất ba cục sạc dự phòng, một cái máy diệt muỗi!]
...
[Ta thấy ta không phải bố con, ta là con rùa trong ao ước nguyện của con thì có!]
Đồ Yểu cười ngượng ngùng: "Đừng giận đừng giận, giận dễ chập mạch, lần này..."
110: [?]
"Lần này chỉ cần một máy gặt..."
110: [?]
Đồ Yểu chớp chớp mắt: "Không có cách nào mà. Cả làng chỉ còn mình con chưa gặt xong lúa mì. Cả làng cũng chỉ có nhà Đinh Đại Bàn có máy gặt. Hôm trước con cướp của nó hai viên kẹo, không có mặt mũi mà đi mượn..."
Lời của edior: Những đoạn giao tiếp với hệ thống mà nữ chính nói ra tiếng, mình sẽ để trong " ", còn giao tiếp qua suy nghĩ mình sẽ để trong [ ].
4
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
