0 chữ
Chương 2
Chương 3
Cô ấy rêи ɾỉ ngày càng dồn dập, ngày một khiến tâm người ta rung động, thế nhưng biểu cảm lại là nỗi đau đớn đến cực điểm.
“Nhanh... thuốc ức chế...” Người phụ nữ lại thở dốc quyến rũ, lặp lại một lần nữa.
Thuốc ức chế? Tô Nhược Hi lúc này mới sực nhớ tới ống tiêm vừa bị nhét vào tay mình ban nãy.
Tình huống gì thế này...?
Cô hơi chần chừ, nhưng vẻ đau đớn tột cùng của người phụ nữ khiến cô không kịp suy nghĩ nhiều.
Cô đưa tay lên, rút nắp kim ra, tiêm thuốc ức chế vào cơ thể người phụ nữ.
Đầu ngón tay chạm tới làn da cô ấy – nóng rực đến kinh người.
Ơ...?
Tay nghề của mình... lại khá thành thục đấy chứ?
Người phụ nữ sau khi được tiêm thuốc ức chế thì dần bình tĩnh lại, âm thanh cũng yếu dần rồi lặng hẳn, sắc đỏ ửng trên mặt cũng dần dần tan đi, trở về làn da trắng lạnh thanh khiết như tuyết, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm không thấy đáy.
Tô Nhược Hi thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn hiểu rõ tình huống trước mắt.
Không biết từ khi nào, giới tiểu thuyết mạng lại nổi lên một “quy luật ba chương vàng”.
Người ta đồn rằng, liệu một truyện có được biên tập duyệt ký hợp đồng hay không, chủ yếu nằm ở việc ba chương đầu có đủ sức hút hay không.
Mà đối với những độc giả quen đọc tiểu thuyết ngôn tình lâu năm, thứ họ muốn nhập vai nhất đương nhiên là những trải nghiệm khó nói thành lời kia.
Thế nên, rất nhiều tác giả đều dồn hết “mực đậm màu” vào ba chương đầu, để viết nên những tình tiết không thể nói rõ kia.
Dĩ nhiên, trang Lục Giang kiểm duyệt cực kỳ nghiêm ngặt đối với những chi tiết không thể miêu tả, buộc các tác giả lão luyện phải rèn được kỹ năng dùng ngôn từ miêu tả được cho phép để diễn tả cảm giác không được phép nói thẳng.
Cũng buộc độc giả phải luyện được trình độ đọc ngôn từ được phép, tưởng tượng ra trải nghiệm bị cấm.
Như cuốn truyện mà cô xuyên vào lần này.
Tô Nhược Hi nhớ lại, trận chiến nghẹt thở giữa Alpha và Omega trong xe, đấu đá bằng mùi hương pheromone – chính là nằm ở ba chương đầu.
Đây cũng chính là cảnh mở đầu khi Alpha cặn bã mới xuyên vào truyện.
Cô nhớ nguyên văn đã viết thế này...
[Chưa kịp mở mắt, mũi đã thoang thoảng một mùi hương mờ nhạt nhưng câu hồn đoạt phách, khiến Mộ Vô Tuyết liên tưởng đến loại trái cây cô yêu thích nhất ở thế giới cũ – mít...
Mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một chiếc xe hơi sang trọng, không gian phía sau xe rất rộng. Mà bên cạnh, nơi phát ra mùi mít đó – chính là chiếc cổ thon của một người phụ nữ...
Tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ vang lên không ngớt, suy nghĩ của Mộ Vô Tuyết ngày càng hỗn loạn, trong người như có ngọn lửa bốc cháy...
"Mộ Vô Tuyết, cô dám đυ.ng vào tôi, tôi sẽ gϊếŧ cô!" Người phụ nữ cơ thể yêu kiều, nhưng gương mặt lại đau đớn đến cực độ...
Mộ Vô Tuyết chợt nhận ra...
Cô đã xuyên thành Alpha cặn bã từng trăm lần ngược đãi Omega trong truyện...
Cố gắng nhớ lại tình tiết trong truyện, đến lúc này đáng lý là Alpha cặn bã đã cho Omega uống thuốc kí©ɧ ɖụ©, ép cô ấy phát tình, rồi nhân cơ hội đánh dấu cô ấy bằng vết cắn ở cổ...
Mộ Vô Tuyết khô miệng khô lưỡi, cố nín thở để chặn lại pheromone của Omega, tay run rẩy lấy thuốc ức chế trong túi ra, định tiêm cho cô ấy.
Kết cục của Alpha cặn bã trong nguyên tác là rất thê thảm, muốn thay đổi số phận, điều đầu tiên là phải ngăn không được xâm phạm nữ chính thêm lần nào nữa...
Nhưng... dung tích phổi của bản thân lại quá nhỏ, vừa chạm vào Omega, cảm giác như phổi sắp nổ tung khiến cô không thể tiếp tục nín thở được nữa – phải hít một hơi thật sâu...
Nhưng... ở khoảng cách này, ở gần Omega như thế, mùi mít lại càng nồng nặc xông thẳng vào mặt, khiến Mộ Vô Tuyết gần như không thể kìm lại...
Mới xuyên đến, cô không thể kiểm soát được cơ thể của Alpha – càng cố gắng kiềm chế, pheromone phát ra lại càng dữ dội, tiếng rên quyến rũ của Omega càng lúc càng mê hoặc, ánh mắt cảnh giác cũng dần mờ đi, thay vào đó là vẻ quyến rũ mê hồn muôn hình muôn vẻ...
Ngay lúc Mộ Vô Tuyết sắp mất lý trí, cô dùng toàn lực ngửa ra sau, đυ.ng vào chốt cửa xe...
Một luồng không khí tươi mát lập tức tràn vào, mùi mít như cũng nhạt đi đôi chút...
Mộ Vô Tuyết lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn người Omega đang dần mất kiểm soát trước mặt, không dám chạm vào cô nữa, dứt khoát mở cửa xe...
Tìm một tiểu Beta đúng lúc đi làm muộn vừa hay đi ngang qua, nhờ tiêm thuốc ức chế cho Omega, rồi đưa Thẩm Vị Ngưng về văn phòng Tổng giám đốc tầng 22 bằng thang máy riêng.]
Tô...
Tô Nhược Hi liếʍ môi một cái.
Mình chính là tiểu Beta đi làm muộn vừa hay đi ngang qua đó à?
“Cô ngây ra đó làm gì? Còn không mau lấy quần áo cho tôi.”
Giọng nói của Thẩm Vị Ngưng lạnh lùng như băng, âm điệu sắc bén mang theo hơi lạnh khiến người khác bất giác run rẩy.
“À... vâng.” Tô Nhược Hi hoàn hồn lại từ phát hiện kinh hoàng ban nãy. Ngẩng đầu lên, cô thấy người phụ nữ trước mặt tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch, hàng nút trước ngực bị bung mất mấy cái, thấp thoáng lộ ra làn da trắng mịn như tuyết, mềm mại lấp ló khiến người ta đỏ mặt.
Thấy ánh mắt của cô tiểu Beta cứ chăm chú dán lên người mình, Thẩm Vị Ngưng hơi cau mày, hừ nhẹ một tiếng.
“Á!” Tiểu Beta hoàn toàn bừng tỉnh, vội vàng đưa mắt đảo quanh một lượt. Cuối cùng mới phát hiện có một chiếc áo vest đen nữ nằm vắt tùy tiện trên chỗ ngồi bên cạnh mình.
Chắc hẳn là lúc nãy A và O giằng co trong xe đã giật tung ra.
Tô Nhược Hi vội vàng cầm lấy áo vest, định đưa cho Thẩm Vị Ngưng để khoác tạm lên người. Ai ngờ đối phương lại hừ nhẹ một tiếng, trực tiếp giật lấy rồi tự mình mặc vào.
Tiểu Beta lúng túng, hơi nép người vào gần cửa sổ xe, cố gắng giảm sự tồn tại của mình.
Ban nãy Mộ Vô Tuyết nói sao nhỉ?
Tiêm thuốc ức chế xong, rồi đưa cô ấy về văn phòng Tổng giám đốc tầng 22?
Trong đầu Tô Nhược Hi lập tức hiện ra hình ảnh mình dìu một vị tổng giám đốc Omega đang thở gấp, đi qua khu bảo vệ của công ty, dưới ánh mắt không thể miêu tả nổi của bao người xung quanh, lảo đảo cùng nhau bước vào thang máy...
Lòng bàn tay cô bắt đầu ra mồ hôi. Tại sao mấy hình ảnh tưởng tượng này lại... kí©h thí©ɧ đến thế?
Khóe mắt liếc sang, thấy Thẩm Vị Ngưng đã chỉnh lại quần áo xong xuôi, đang dùng tay vuốt lại mái tóc dài rối loạn của mình.
Tô Nhược Hi âm thầm thở dài trong lòng. Nếu như nói Mộ Vô Tuyết vừa xuất hiện đã mang theo khí thế ngút trời của một Alpha ngạo mạn. Thì Thẩm Vị Ngưng – bất kể lúc nào – đều mang theo phong tình khiến người ta không thể không cúi đầu khuất phục.
Hào quang AO vừa bật lên... là không ai địch nổi.
Chỉ thấy Thẩm Vị Ngưng đưa tay ra, bấm mấy phím trên bảng điều khiển phía trước. Chiếc xe lập tức chuyển động — tự động lái.
Xe chạy xuống tầng hầm đỗ xe, nhưng không đi theo lối chung, mà tiến vào một lối đi riêng tư.
Tô Nhược Hi chợt nhớ ra, hình như vị tổng giám đốc Omega này có lối đi và thang máy riêng ở cả nhà riêng lẫn công ty.
Loáng thoáng nhớ rằng, tòa cao ốc này đều là tài sản nhà cô ấy.
Thang máy công ty có thể lên tận tầng cao nhất – nơi lúc nào cũng đỗ sẵn máy bay riêng của cô ấy.
Tô Nhược Hi trong lòng vẫn ôm lấy sự khinh miệt sâu sắc với lối sống sa hoa của chủ nghĩa tư bản, vừa khinh thường vừa dè dặt đỡ Thẩm Vị Ngưng xuống xe.
“Nhanh... thuốc ức chế...” Người phụ nữ lại thở dốc quyến rũ, lặp lại một lần nữa.
Thuốc ức chế? Tô Nhược Hi lúc này mới sực nhớ tới ống tiêm vừa bị nhét vào tay mình ban nãy.
Tình huống gì thế này...?
Cô hơi chần chừ, nhưng vẻ đau đớn tột cùng của người phụ nữ khiến cô không kịp suy nghĩ nhiều.
Cô đưa tay lên, rút nắp kim ra, tiêm thuốc ức chế vào cơ thể người phụ nữ.
Đầu ngón tay chạm tới làn da cô ấy – nóng rực đến kinh người.
Ơ...?
Tay nghề của mình... lại khá thành thục đấy chứ?
Người phụ nữ sau khi được tiêm thuốc ức chế thì dần bình tĩnh lại, âm thanh cũng yếu dần rồi lặng hẳn, sắc đỏ ửng trên mặt cũng dần dần tan đi, trở về làn da trắng lạnh thanh khiết như tuyết, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm không thấy đáy.
Không biết từ khi nào, giới tiểu thuyết mạng lại nổi lên một “quy luật ba chương vàng”.
Người ta đồn rằng, liệu một truyện có được biên tập duyệt ký hợp đồng hay không, chủ yếu nằm ở việc ba chương đầu có đủ sức hút hay không.
Mà đối với những độc giả quen đọc tiểu thuyết ngôn tình lâu năm, thứ họ muốn nhập vai nhất đương nhiên là những trải nghiệm khó nói thành lời kia.
Thế nên, rất nhiều tác giả đều dồn hết “mực đậm màu” vào ba chương đầu, để viết nên những tình tiết không thể nói rõ kia.
Dĩ nhiên, trang Lục Giang kiểm duyệt cực kỳ nghiêm ngặt đối với những chi tiết không thể miêu tả, buộc các tác giả lão luyện phải rèn được kỹ năng dùng ngôn từ miêu tả được cho phép để diễn tả cảm giác không được phép nói thẳng.
Như cuốn truyện mà cô xuyên vào lần này.
Tô Nhược Hi nhớ lại, trận chiến nghẹt thở giữa Alpha và Omega trong xe, đấu đá bằng mùi hương pheromone – chính là nằm ở ba chương đầu.
Đây cũng chính là cảnh mở đầu khi Alpha cặn bã mới xuyên vào truyện.
Cô nhớ nguyên văn đã viết thế này...
[Chưa kịp mở mắt, mũi đã thoang thoảng một mùi hương mờ nhạt nhưng câu hồn đoạt phách, khiến Mộ Vô Tuyết liên tưởng đến loại trái cây cô yêu thích nhất ở thế giới cũ – mít...
Mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một chiếc xe hơi sang trọng, không gian phía sau xe rất rộng. Mà bên cạnh, nơi phát ra mùi mít đó – chính là chiếc cổ thon của một người phụ nữ...
Tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ vang lên không ngớt, suy nghĩ của Mộ Vô Tuyết ngày càng hỗn loạn, trong người như có ngọn lửa bốc cháy...
Mộ Vô Tuyết chợt nhận ra...
Cô đã xuyên thành Alpha cặn bã từng trăm lần ngược đãi Omega trong truyện...
Cố gắng nhớ lại tình tiết trong truyện, đến lúc này đáng lý là Alpha cặn bã đã cho Omega uống thuốc kí©ɧ ɖụ©, ép cô ấy phát tình, rồi nhân cơ hội đánh dấu cô ấy bằng vết cắn ở cổ...
Mộ Vô Tuyết khô miệng khô lưỡi, cố nín thở để chặn lại pheromone của Omega, tay run rẩy lấy thuốc ức chế trong túi ra, định tiêm cho cô ấy.
Kết cục của Alpha cặn bã trong nguyên tác là rất thê thảm, muốn thay đổi số phận, điều đầu tiên là phải ngăn không được xâm phạm nữ chính thêm lần nào nữa...
Nhưng... dung tích phổi của bản thân lại quá nhỏ, vừa chạm vào Omega, cảm giác như phổi sắp nổ tung khiến cô không thể tiếp tục nín thở được nữa – phải hít một hơi thật sâu...
Nhưng... ở khoảng cách này, ở gần Omega như thế, mùi mít lại càng nồng nặc xông thẳng vào mặt, khiến Mộ Vô Tuyết gần như không thể kìm lại...
Mới xuyên đến, cô không thể kiểm soát được cơ thể của Alpha – càng cố gắng kiềm chế, pheromone phát ra lại càng dữ dội, tiếng rên quyến rũ của Omega càng lúc càng mê hoặc, ánh mắt cảnh giác cũng dần mờ đi, thay vào đó là vẻ quyến rũ mê hồn muôn hình muôn vẻ...
Ngay lúc Mộ Vô Tuyết sắp mất lý trí, cô dùng toàn lực ngửa ra sau, đυ.ng vào chốt cửa xe...
Một luồng không khí tươi mát lập tức tràn vào, mùi mít như cũng nhạt đi đôi chút...
Mộ Vô Tuyết lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn người Omega đang dần mất kiểm soát trước mặt, không dám chạm vào cô nữa, dứt khoát mở cửa xe...
Tìm một tiểu Beta đúng lúc đi làm muộn vừa hay đi ngang qua, nhờ tiêm thuốc ức chế cho Omega, rồi đưa Thẩm Vị Ngưng về văn phòng Tổng giám đốc tầng 22 bằng thang máy riêng.]
Tô...
Tô Nhược Hi liếʍ môi một cái.
Mình chính là tiểu Beta đi làm muộn vừa hay đi ngang qua đó à?
“Cô ngây ra đó làm gì? Còn không mau lấy quần áo cho tôi.”
Giọng nói của Thẩm Vị Ngưng lạnh lùng như băng, âm điệu sắc bén mang theo hơi lạnh khiến người khác bất giác run rẩy.
“À... vâng.” Tô Nhược Hi hoàn hồn lại từ phát hiện kinh hoàng ban nãy. Ngẩng đầu lên, cô thấy người phụ nữ trước mặt tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch, hàng nút trước ngực bị bung mất mấy cái, thấp thoáng lộ ra làn da trắng mịn như tuyết, mềm mại lấp ló khiến người ta đỏ mặt.
Thấy ánh mắt của cô tiểu Beta cứ chăm chú dán lên người mình, Thẩm Vị Ngưng hơi cau mày, hừ nhẹ một tiếng.
“Á!” Tiểu Beta hoàn toàn bừng tỉnh, vội vàng đưa mắt đảo quanh một lượt. Cuối cùng mới phát hiện có một chiếc áo vest đen nữ nằm vắt tùy tiện trên chỗ ngồi bên cạnh mình.
Chắc hẳn là lúc nãy A và O giằng co trong xe đã giật tung ra.
Tô Nhược Hi vội vàng cầm lấy áo vest, định đưa cho Thẩm Vị Ngưng để khoác tạm lên người. Ai ngờ đối phương lại hừ nhẹ một tiếng, trực tiếp giật lấy rồi tự mình mặc vào.
Tiểu Beta lúng túng, hơi nép người vào gần cửa sổ xe, cố gắng giảm sự tồn tại của mình.
Ban nãy Mộ Vô Tuyết nói sao nhỉ?
Tiêm thuốc ức chế xong, rồi đưa cô ấy về văn phòng Tổng giám đốc tầng 22?
Trong đầu Tô Nhược Hi lập tức hiện ra hình ảnh mình dìu một vị tổng giám đốc Omega đang thở gấp, đi qua khu bảo vệ của công ty, dưới ánh mắt không thể miêu tả nổi của bao người xung quanh, lảo đảo cùng nhau bước vào thang máy...
Lòng bàn tay cô bắt đầu ra mồ hôi. Tại sao mấy hình ảnh tưởng tượng này lại... kí©h thí©ɧ đến thế?
Khóe mắt liếc sang, thấy Thẩm Vị Ngưng đã chỉnh lại quần áo xong xuôi, đang dùng tay vuốt lại mái tóc dài rối loạn của mình.
Tô Nhược Hi âm thầm thở dài trong lòng. Nếu như nói Mộ Vô Tuyết vừa xuất hiện đã mang theo khí thế ngút trời của một Alpha ngạo mạn. Thì Thẩm Vị Ngưng – bất kể lúc nào – đều mang theo phong tình khiến người ta không thể không cúi đầu khuất phục.
Hào quang AO vừa bật lên... là không ai địch nổi.
Chỉ thấy Thẩm Vị Ngưng đưa tay ra, bấm mấy phím trên bảng điều khiển phía trước. Chiếc xe lập tức chuyển động — tự động lái.
Xe chạy xuống tầng hầm đỗ xe, nhưng không đi theo lối chung, mà tiến vào một lối đi riêng tư.
Tô Nhược Hi chợt nhớ ra, hình như vị tổng giám đốc Omega này có lối đi và thang máy riêng ở cả nhà riêng lẫn công ty.
Loáng thoáng nhớ rằng, tòa cao ốc này đều là tài sản nhà cô ấy.
Thang máy công ty có thể lên tận tầng cao nhất – nơi lúc nào cũng đỗ sẵn máy bay riêng của cô ấy.
Tô Nhược Hi trong lòng vẫn ôm lấy sự khinh miệt sâu sắc với lối sống sa hoa của chủ nghĩa tư bản, vừa khinh thường vừa dè dặt đỡ Thẩm Vị Ngưng xuống xe.
3
0
2 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
