0 chữ
Chương 1
Chương 1
Họ tên: Y Bối Tháp, giới tính: Beta (cơ quan sinh dục: nữ)
Ngày sinh:... , Địa chỉ:...
Số CMND:... , Cơ quan cấp:... , Hiệu lực đến:...
Tô Nhược Hi lật qua lật lại tấm thẻ căn cước trong tay không biết bao nhiêu lần. Ngoài phần giới tính có khác với thế giới của cô ra; thiết kế dạng lưới, hình ảnh Vạn Lý Trường Thành ở mặt sau, và bức ảnh chụp thời điểm mới vào làm việc trên thẻ – tất cả đều gần như giống hệt đến từng chi tiết.
Sau ba ngày xuyên vào truyện, Tô Nhược Hi đã từ vô cùng chấn động chuyển sang trạng thái chấp nhận.
Dù sao thì, chính vào khoảnh khắc gặp tai nạn xe ở thế giới thực, cô đã bị lôi vào cuốn tiểu thuyết này.
So với việc bị chết một cách đau lòng, chỉ cần còn sống, sống ở đâu cũng đã là điều đáng mừng rồi!
Vào ngày thứ hai sau khi xuyên tới, cô phát hiện bản thân đã rơi vào một cuốn tiểu thuyết ABO đang rất thịnh hành gần đây trên lục giang, thể loại bách hợp – nội dung về một Alpha cặn bã xuyên sách rồi cải tà quy chính để đánh dấu Omega.
Vì cuộc sống dân văn phòng của cô ở thế giới thực quá bận rộn, mỗi lần chỉ có thể tranh thủ đọc vài chương trước khi đi ngủ, mà đang đọc lại ngủ quên, nên thật ra cô không đọc được bao nhiêu.
Chỉ mơ hồ nhớ rằng cuốn này mình có xem vào tuần trước.
Alpha cặn bã tên là Mộ Vô Tuyết, Omega tên là Thẩm Vị Ngưng.
Theo hình thức quen thuộc của thể loại này, Alpha cặn bã và Omega xinh đẹp, tất nhiên đều phải có bối cảnh gia tộc hiển hách hoặc có tập đoàn xuyên quốc gia chống lưng.
Mà bản thân cô – ở cả thế giới thực lẫn trong truyện – chỉ là một nhân viên văn phòng 996 bé nhỏ.
{Chú thích: "996" = làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày mỗi tuần.}
Tất cả những nhân viên văn phòng trong truyện đều như những diễn viên quần chúng trong phim, chỉ để làm nền cho nhân vật chính.
Cô – một Beta nhỏ nhoi – cũng chỉ là kiểu nhân viên làm việc tại công ty của Omega, ngồi click chuột, giao tài liệu, nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Vị Ngưng thì vô cùng tán thưởng, còn bị khí chất của Mộ Vô Tuyết dọa ngất — loại nhân vật không cần tên cũng chẳng sao.
Chính vì vậy, khi tìm được tấm thẻ căn cước từ trong ngăn kéo, Tô Nhược Hi vẫn rất vui.
Tên của cô, có thể với người khác không quan trọng, nhưng với chính cô lại vô cùng ý nghĩa.
Do sở thích của tác giả, trong truyện này, Alpha và Beta còn được phân chia theo loại đơn cơ quan và song cơ quan.
Cho nên, ở phần giới tính trên thẻ căn cước mới đặc biệt ghi rõ: Beta (cơ quan nữ).
Về điểm này, Tô Nhược Hi khá hài lòng.
Tuy cô tôn trọng việc mọi người khác biệt với mình, nhưng cô vẫn thích loại giới tính đơn thuần như ở thế giới ban đầu hơn.
Nhưng mà...
Nhìn cái tên trên thẻ, Tô Nhược Hi nhíu mày.
Y Bối Tháp.
Cái tên này...
Tác giả đặt tên cho nhân vật làm nền thật đúng là chẳng có tí tâm huyết nào cả!
Nhớ lại thế giới thực, khi ba mẹ đặt tên cho cô, đã tra hết cả cuốn từ điển Hán ngữ trong nhà.
Lúc còn chưa biết nói, ba đã thường xuyên ôm cô, chỉ ra nhánh cây xanh ngoài cửa sổ, lặp đi lặp lại nói với cô:
“Tô Tô của chúng ta sinh vào giờ Mão, thuộc mệnh Mộc, Nhược là hình tượng, Hi là ánh bình minh. Tô Tô của chúng ta giống như giọt sương sớm đọng trên cành cây buổi ban mai – thật xinh đẹp!”
Ba, mẹ...
Một nỗi xót xa nhẹ nhàng lướt qua đáy lòng.
Ở thế giới thực, ba mẹ cô đã mất từ rất sớm trong một tai nạn.
Cô được dì cô nuôi lớn, do lúc cha mẹ mất cô còn quá nhỏ, nên tuy có ký ức, nhưng nỗi đau cũng đã phần nào trở nên mờ nhạt.
Cô đặt lại tấm căn cước vào ngăn kéo, cúi đầu liếc thấy chiếc nhẫn đeo ở ngón út của mình.
Chiếc nhẫn rất mảnh, toàn bộ mang màu đen ngà sáng bóng, khắc ba chiếc lá rõ nét như những ký tự phong ấn thời cổ đại.
Đây là nhẫn của mẹ cô, nghe nói được một cao tăng đắc đạo làm lễ để cầu bình an cho mẹ.
Sau khi kết hôn, mẹ cô tất nhiên đeo nhẫn cưới mà ba cô mua – là một chiếc nhẫn bạch kim gắn kim cương.
Một trắng một đen – nhìn rất không hài hòa.
Mẹ cô liền cất chiếc nhẫn đen ngà ấy vào hộp.
Năm mười tám tuổi, dì đem toàn bộ di vật của ba mẹ giao lại cho cô, cô chỉ chọn chiếc nhẫn này và một miếng ngọc bội của ba để luôn mang bên người.
Khi còn nhỏ, chơi trốn tìm với ba, có lần tìm mãi không thấy, cô bật khóc nức nở.
Thấy con gái cưng nước mắt nước mũi lấm lem, ba vội vàng chui ra khỏi tủ quần áo.
Ôm lấy cô mà hôn liên tục, rồi tháo miếng ngọc trên cổ ra để dỗ dành con gái.
Miếng cổ ngọc có màu xanh biếc trong vắt, ở giữa chỉ có một chấm đỏ như máu, được thiết kế tinh xảo thành hình mặt trời, một rồng một phượng cuộn quanh mặt trời, vô cùng sinh động.
“Con rồng này là ba, con phượng là mẹ, còn mặt trời nhỏ ở giữa chính là con đấy. Ba mẹ sẽ luôn bảo vệ Nhược Hi. Cả nhà ba người mình mãi mãi không rời xa nhau...”
Ngày sinh:... , Địa chỉ:...
Số CMND:... , Cơ quan cấp:... , Hiệu lực đến:...
Tô Nhược Hi lật qua lật lại tấm thẻ căn cước trong tay không biết bao nhiêu lần. Ngoài phần giới tính có khác với thế giới của cô ra; thiết kế dạng lưới, hình ảnh Vạn Lý Trường Thành ở mặt sau, và bức ảnh chụp thời điểm mới vào làm việc trên thẻ – tất cả đều gần như giống hệt đến từng chi tiết.
Sau ba ngày xuyên vào truyện, Tô Nhược Hi đã từ vô cùng chấn động chuyển sang trạng thái chấp nhận.
Dù sao thì, chính vào khoảnh khắc gặp tai nạn xe ở thế giới thực, cô đã bị lôi vào cuốn tiểu thuyết này.
So với việc bị chết một cách đau lòng, chỉ cần còn sống, sống ở đâu cũng đã là điều đáng mừng rồi!
Vào ngày thứ hai sau khi xuyên tới, cô phát hiện bản thân đã rơi vào một cuốn tiểu thuyết ABO đang rất thịnh hành gần đây trên lục giang, thể loại bách hợp – nội dung về một Alpha cặn bã xuyên sách rồi cải tà quy chính để đánh dấu Omega.
Chỉ mơ hồ nhớ rằng cuốn này mình có xem vào tuần trước.
Alpha cặn bã tên là Mộ Vô Tuyết, Omega tên là Thẩm Vị Ngưng.
Theo hình thức quen thuộc của thể loại này, Alpha cặn bã và Omega xinh đẹp, tất nhiên đều phải có bối cảnh gia tộc hiển hách hoặc có tập đoàn xuyên quốc gia chống lưng.
Mà bản thân cô – ở cả thế giới thực lẫn trong truyện – chỉ là một nhân viên văn phòng 996 bé nhỏ.
{Chú thích: "996" = làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày mỗi tuần.}
Tất cả những nhân viên văn phòng trong truyện đều như những diễn viên quần chúng trong phim, chỉ để làm nền cho nhân vật chính.
Chính vì vậy, khi tìm được tấm thẻ căn cước từ trong ngăn kéo, Tô Nhược Hi vẫn rất vui.
Tên của cô, có thể với người khác không quan trọng, nhưng với chính cô lại vô cùng ý nghĩa.
Do sở thích của tác giả, trong truyện này, Alpha và Beta còn được phân chia theo loại đơn cơ quan và song cơ quan.
Cho nên, ở phần giới tính trên thẻ căn cước mới đặc biệt ghi rõ: Beta (cơ quan nữ).
Về điểm này, Tô Nhược Hi khá hài lòng.
Tuy cô tôn trọng việc mọi người khác biệt với mình, nhưng cô vẫn thích loại giới tính đơn thuần như ở thế giới ban đầu hơn.
Nhìn cái tên trên thẻ, Tô Nhược Hi nhíu mày.
Y Bối Tháp.
Cái tên này...
Tác giả đặt tên cho nhân vật làm nền thật đúng là chẳng có tí tâm huyết nào cả!
Nhớ lại thế giới thực, khi ba mẹ đặt tên cho cô, đã tra hết cả cuốn từ điển Hán ngữ trong nhà.
Lúc còn chưa biết nói, ba đã thường xuyên ôm cô, chỉ ra nhánh cây xanh ngoài cửa sổ, lặp đi lặp lại nói với cô:
“Tô Tô của chúng ta sinh vào giờ Mão, thuộc mệnh Mộc, Nhược là hình tượng, Hi là ánh bình minh. Tô Tô của chúng ta giống như giọt sương sớm đọng trên cành cây buổi ban mai – thật xinh đẹp!”
Ba, mẹ...
Một nỗi xót xa nhẹ nhàng lướt qua đáy lòng.
Ở thế giới thực, ba mẹ cô đã mất từ rất sớm trong một tai nạn.
Cô được dì cô nuôi lớn, do lúc cha mẹ mất cô còn quá nhỏ, nên tuy có ký ức, nhưng nỗi đau cũng đã phần nào trở nên mờ nhạt.
Cô đặt lại tấm căn cước vào ngăn kéo, cúi đầu liếc thấy chiếc nhẫn đeo ở ngón út của mình.
Chiếc nhẫn rất mảnh, toàn bộ mang màu đen ngà sáng bóng, khắc ba chiếc lá rõ nét như những ký tự phong ấn thời cổ đại.
Đây là nhẫn của mẹ cô, nghe nói được một cao tăng đắc đạo làm lễ để cầu bình an cho mẹ.
Sau khi kết hôn, mẹ cô tất nhiên đeo nhẫn cưới mà ba cô mua – là một chiếc nhẫn bạch kim gắn kim cương.
Một trắng một đen – nhìn rất không hài hòa.
Mẹ cô liền cất chiếc nhẫn đen ngà ấy vào hộp.
Năm mười tám tuổi, dì đem toàn bộ di vật của ba mẹ giao lại cho cô, cô chỉ chọn chiếc nhẫn này và một miếng ngọc bội của ba để luôn mang bên người.
Khi còn nhỏ, chơi trốn tìm với ba, có lần tìm mãi không thấy, cô bật khóc nức nở.
Thấy con gái cưng nước mắt nước mũi lấm lem, ba vội vàng chui ra khỏi tủ quần áo.
Ôm lấy cô mà hôn liên tục, rồi tháo miếng ngọc trên cổ ra để dỗ dành con gái.
Miếng cổ ngọc có màu xanh biếc trong vắt, ở giữa chỉ có một chấm đỏ như máu, được thiết kế tinh xảo thành hình mặt trời, một rồng một phượng cuộn quanh mặt trời, vô cùng sinh động.
“Con rồng này là ba, con phượng là mẹ, còn mặt trời nhỏ ở giữa chính là con đấy. Ba mẹ sẽ luôn bảo vệ Nhược Hi. Cả nhà ba người mình mãi mãi không rời xa nhau...”
3
0
2 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
