0 chữ
Chương 15
Chương 15: Tự đa tình
Chu Thành Lỗi nhíu mày nhìn Giang Hạ, hoàn toàn phớt lờ Ôn Uyển, thấy Giang Hạ không phản ứng, anh lập tức bước thẳng đến bên cạnh cô.
Giang Hạ đang cúi đầu nhìn đống ngói, cân nhắc xem với thân thể yếu ớt này, mỗi lần có thể bê được bao nhiêu viên. Cô nghe thấy Chu Thành Lỗi nói chuyện, nhưng cứ tưởng anh đang nói với Ôn Uyển.
Cô vươn tay, quyết định mỗi lần bê mười viên là an toàn nhất.
Nhưng vừa mới đưa tay ra, cổ tay đã bị một bàn tay giữ chặt.
Chu Thành Lỗi nắm lấy cổ tay Giang Hạ, hơi dùng lực kéo cô ra khỏi xe kéo.
Giang Hạ sững sờ, khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
“Vừa nãy không nghe thấy anh nói gì sao?” Chu Thành Lỗi nhíu mày.
Giang Hạ: "..."
Nghe thấy rồi, chỉ là không biết anh đang nói với mình.
Chu Thành Lỗi kéo cô đến dưới mái hiên gần cửa: "Ngồi xuống đi. Tay không đau à? Anh đưa thuốc cho em rồi, đã bôi chưa? Đó là thuốc Vân Nam Bạch Dược, hiệu quả rất tốt, bôi lên là hôm sau không đau nữa."
Ôn Uyển nhìn Chu Thành Lỗi kéo Giang Hạ rời đi, mặt đỏ bừng. Hóa ra anh không phải đang nói với cô ta sao?
Thì ra là cô ta tự đa tình rồi!
Giang Hạ nói: "Tối ngủ em sẽ bôi. Bây giờ vẫn còn phải làm việc, bôi vào cũng bị trôi mất, lãng phí."
Thuốc Vân Nam Bạch Dược quả thực rất hiệu quả, chỉ là vết thương trên tay cô không nghiêm trọng đến mức phải dùng loại thuốc này, chắc chắn nó không hề rẻ.
Cô thuận thế ngồi xuống bậu cửa, cầm lấy bình nước quân dụng màu xanh đặt bên cạnh, định vặn nắp ra uống.
Chu Thành Lỗi vươn tay, lấy bình nước từ tay cô, giúp cô vặn nắp rồi đưa lại: "Không có việc gì cần em làm đâu, bôi thuốc sớm thì mau khỏi."
Nói xong, anh xoay người đi tiếp tục bê ngói.
Giang Hạ nhận lấy bình nước nhưng không vội uống, mà quay sang gọi Thái bà: "Thái bà ơi, nắng gắt lắm, lại đây ngồi nghỉ một lát ạ, uống chút nước cho mát."
Thái bà cười tít mắt đi tới, Giang Hạ đưa bình nước cho bà, nhưng bà xua tay: "Bà không khát. Đây là nước A Lỗi vặn nắp giúp cháu, bà sợ ngọt lắm, người già không nên ăn đồ ngọt quá đâu!"
Giang Hạ: "..."
Thái bà ngồi xuống bên cạnh Giang Hạ, cười hiền hòa: "A Lỗi nhà ta rất biết quan tâm người khác, đúng không?"
Giang Hạ không thể phủ nhận điều này, trong đầu cô chợt hiện lên chuyện tối qua quần áo của mình đều do anh giặt.
Cô bật cười: "Con thấy Thái bà còn biết quan tâm hơn ấy chứ, thương cháu, không nỡ uống nước, muốn để cháu uống nhiều hơn thì cứ nói thẳng đi."
Nói xong, cô ngửa đầu uống nước.
Thái bà cười tít mắt.
Đứa trẻ này miệng lưỡi thật lanh lợi, đúng là bù trừ hoàn hảo với A Lỗi ít nói.
Ở chung nửa ngày, bà càng lúc càng thích Giang Hạ.
Cô bé này làm việc nhanh nhẹn, cơ thể có vẻ yếu ớt nhưng tính tình lại không hề yếu đuối, có một sự kiên trì bền bỉ hiếm thấy.
Người trong thôn đều nói cô sớm muộn gì cũng bỏ chạy, nhưng bà không tin!
"A Lỗi mà cưới được cháu thì đúng là có phúc!"
Giang Hạ lập tức bị sặc nước: "Khụ khụ khụ!"
Chính thất của Chu Thành Lỗi không phải cô!
Hơn nữa, người ta còn đang nóng lòng ly hôn với cô kia kìa!
Chu Thành Lỗi nghe thấy tiếng ho, quay đầu nhìn sang.
Bà cố(1) thấy anh nhìn qua, lập tức cao giọng nói: "A Lỗi, Tiểu Hạ bảo rằng gả cho cháu là có phúc lắm đấy!"
(1) Sau một hồi kiểm tra thì tui quyết định dịch từ này thành “bà cố” nha =))
Giang Hạ trừng to mắt: Cô có nói vậy hồi nào?!
"Haha..." Bà cố cười lớn.
Chu Thành Lỗi biết bà cố đang trêu chọc Giang Hạ nên cũng không để tâm, chỉ quay người tiếp tục bê ngói.
Ôn Uyển: "…"
Cô ta nhìn người đàn ông đối diện, người dường như đang cố ý giữ khoảng cách với mình để bê ngói, trong lòng kinh ngạc vô cùng.
Chuyện gì đây?
Hai người bọn họ không phải sắp ly hôn sao?
Nhưng tình hình này… Hoàn toàn không giống chút nào!
Giang Hạ sao lại nói như thế?
Đúng lúc này, cha Ôn hỏi cha Chu: "Nhà này hình như bỏ trống đã lâu rồi, sao bây giờ lại sửa sang lại thế?"
Cha Chu đáp: "Bọn trẻ kết hôn rồi, nhà cũ không đủ ở, vợ chồng thằng út dọn qua đây sống."
Ôn Uyển kinh ngạc đến mức thốt lên: "Hai người bọn họ dọn vào đây sống chung ạ?"
Cha Chu ngạc nhiên nhìn cô ta một cái, không hiểu con gái lão Ôn sao lại phản ứng mạnh như vậy, nhưng vẫn gật đầu nói: "Ừ, vợ chồng già bọn bác cũng qua đây luôn."
Ôn Uyển trầm ngâm suy nghĩ.
Kiếp trước không phải thế này!
Rõ ràng cô ta đã nghe nói sau khi ly hôn với Chu Thành Lỗi, Giang Hạ lập tức lên thành phố tìm nhân tình.
Cô ta còn nghe nói hai người họ thậm chí chưa kịp lấy giấy kết hôn, Giang Hạ đã vô danh vô phận đi theo Ngô Khải Chí.
Sau đó, khi cô ta đi tàu lên thành phố học đại học, cô ta còn tận mắt thấy Giang Hạ và Ngô Khải Chí cùng đi tàu đến tìm cha mẹ cô.
Lúc đó, Ngô Khải Chí còn dặn dò Giang Hạ nhất định phải thuyết phục cha mẹ cô giúp anh ta sắp xếp một công việc.
Không phải như thế này!
Chu Thành Lỗi lẽ ra phải ly hôn với Giang Hạ, còn Giang Hạ đáng lẽ phải ở bên Ngô Khải Chí mới đúng.
Rốt cuộc đã sai ở đâu?
Giang Hạ và bà cố, một già một trẻ ngồi dưới mái hiên, vừa nhìn đám đàn ông bốc dỡ ngói, vừa trò chuyện bâng quơ.
Thực ra phần lớn là Giang Hạ đặt câu hỏi. Vì cô sợ bị hỏi ngược lại, nên dứt khoát nắm thế chủ động, tranh thủ vừa nói chuyện vừa thăm dò tình hình nhà họ Chu và ngôi làng nhỏ này.
Chẳng mấy chốc, đống ngói đã được dỡ xong.
Suốt cả quá trình, Chu Thành Lỗi không hề liếc mắt nhìn Ôn Uyển dù chỉ một lần, thậm chí còn cố tình tránh né cô ta để bốc ngói.
Ngói đã dỡ xong, Ôn Uyển cũng phải theo cha mình rời đi.
Cô ta không nhịn được mà quay đầu nhìn Chu Thành Lỗi lần nữa, lòng đầy nghi hoặc.
Sai ở đâu chứ?
Nếu Chu Thành Lỗi không ly hôn, vậy cô ta phải làm sao đây?
Cô ta lại nhìn sang Giang Hạ, người đang ngồi ở góc sân, làn da trắng mịn như phát sáng.
Không, bọn họ nhất định sẽ ly hôn!
Giang Hạ không thể chịu nổi cuộc sống ở nông thôn. Cô muốn làm phu nhân quan chức, sao có thể sống nổi trong căn nhà xập xệ này được?
Đợi đến khi cơn bão lớn quét qua, thổi bay cả mái nhà, chắc chắn cô sẽ sợ hãi mà bỏ chạy!
Một đóa hoa lớn lên trong nhà kính, làm sao chịu nổi mưa gió vùi dập?
Cô ta nhớ kiếp trước từng có một cơn bão lớn đổ bộ vào khu vực này. Sau khi bão đi qua, bờ biển để lại vô số tôm cá, đến mức ngay cả đám trẻ con trong làng cũng nhặt được kha khá, bán ra cũng kiếm được cả chục đồng.
Cô ta cũng đang chờ cơn bão đó đến. Đến lúc đó, chỉ cần nhặt tôm bán là có thể kiếm một khoản lớn, đủ để trang trải học phí và sinh hoạt phí lớp 12.
Bà cố nói muốn về nấu cơm, Giang Hạ cũng đứng dậy, quay sang Chu Thành Lỗi: "Em về giúp một tay."
Chu Thành Lỗi đang chuẩn bị trèo lên mái nhà để dọn dẹp những mảnh ngói vỡ. Nghe vậy, anh liếc cô một cái, trong đầu lóe lên suy nghĩ: Cô ấy biết nấu ăn sao?
Ánh mắt anh rơi xuống đôi tay cô: "Không cần, mẹ anh và chị dâu nấu rồi."
Đúng lúc này, mẹ Chu một tay dắt Chu Chu, một tay xách chiếc giỏ nhựa đan ba màu đỏ, xanh, vàng bước vào: "Ăn cơm thôi! Ăn xong rồi làm tiếp."
Chu Chu đeo một bình nước quân dụng trước ngực, ngoan ngoãn gọi: "Ông nội, chú, thím ơi, ăn cơm thôi ạ."
Cha Chu đang trộn cát với xi măng. Đến khi mẹ Chu gọi, ông đặt xẻng xuống, đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Mẹ Chu lấy từ trong giỏ ra hai hộp cơm nhôm màu bạc, đưa cho Giang Hạ: "Đây là phần của con, còn đây là của Thành Lỗi."
Chu Thành Lỗi toàn thân lấm lem bụi xi măng, anh quay người đi rửa tay.
Giang Hạ nhận lấy hộp cơm, mỉm cười nói: "Cảm ơn mẹ."
Chu Chu ôm chặt một bình nước quân dụng màu xanh lá, rụt rè bước đến trước mặt Giang Hạ: "Thím ơi, thím có muốn uống nước không ạ?"
Giang Hạ cười càng dịu dàng hơn: "Cảm ơn Chu Chu, thím cũng có nước rồi, thím không khát, con mang cho ông nội đi nhé."
"Vâng ạ!" Chu Chu như được đại xá, ôm bình nước chạy đến đưa cho ông nội.
Chu Thành Lỗi sau khi rửa sạch tay và mặt, mái tóc còn đọng nước, bước đến bên cạnh Giang Hạ, nhận lấy hộp cơm cô đưa: "Em ra ngồi ở bậu cửa ăn đi."
Nói xong, anh xoay người rời đi, đặt cuốc xuống đất, trực tiếp ngồi lên cán cuốc, dưới cái nắng chói chang.
Giang Hạ liếc mắt nhìn anh, bất mãn nói: "Trời nắng thế mà anh ngồi đấy làm gì? Cùng ra cửa ngồi đi! Anh làm việc cả buổi rồi, không uống chút nước rồi mới ăn sao?"
Ở đây không có ghế, trong nhà thì oi bức, chỉ có dưới mái hiên trước cửa là không bị nắng chiếu vào, mát mẻ hơn một chút.
Nhưng dưới mái hiên đã hết chỗ.
Ba Chu cầm hộp cơm, trực tiếp ngồi lên một bao xi măng. Mẹ Chu cũng dắt Chu Chu ngồi xuống một bao xi măng khác chưa mở.
Mấy bao xi măng đều được đặt dưới mái hiên, ngồi lên đó không bị nắng chiếu vào, thậm chí còn thoải mái hơn cả ngồi bậu cửa.
Chu Thành Lỗi liếc nhìn cô.
Dưới ánh mặt trời, làn da cô trắng đến mức chói mắt, đôi mắt trong veo sâu thẳm, không có chút ghét bỏ hay chán ghét nào.
Anh vừa làm việc xong, cả người mồ hôi nhễ nhại, dính đầy bụi bẩn, hơn nữa còn mang theo mùi tanh của cá sau khi ra khơi về.
Bình thường, ánh mắt cô nhìn anh chẳng khác nào nhìn thấy ruồi nhặng.
Giờ cô muốn ngồi cùng, không chê anh bẩn sao?
Hết chương 15.
Giang Hạ đang cúi đầu nhìn đống ngói, cân nhắc xem với thân thể yếu ớt này, mỗi lần có thể bê được bao nhiêu viên. Cô nghe thấy Chu Thành Lỗi nói chuyện, nhưng cứ tưởng anh đang nói với Ôn Uyển.
Cô vươn tay, quyết định mỗi lần bê mười viên là an toàn nhất.
Nhưng vừa mới đưa tay ra, cổ tay đã bị một bàn tay giữ chặt.
Chu Thành Lỗi nắm lấy cổ tay Giang Hạ, hơi dùng lực kéo cô ra khỏi xe kéo.
Giang Hạ sững sờ, khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
“Vừa nãy không nghe thấy anh nói gì sao?” Chu Thành Lỗi nhíu mày.
Giang Hạ: "..."
Nghe thấy rồi, chỉ là không biết anh đang nói với mình.
Chu Thành Lỗi kéo cô đến dưới mái hiên gần cửa: "Ngồi xuống đi. Tay không đau à? Anh đưa thuốc cho em rồi, đã bôi chưa? Đó là thuốc Vân Nam Bạch Dược, hiệu quả rất tốt, bôi lên là hôm sau không đau nữa."
Thì ra là cô ta tự đa tình rồi!
Giang Hạ nói: "Tối ngủ em sẽ bôi. Bây giờ vẫn còn phải làm việc, bôi vào cũng bị trôi mất, lãng phí."
Thuốc Vân Nam Bạch Dược quả thực rất hiệu quả, chỉ là vết thương trên tay cô không nghiêm trọng đến mức phải dùng loại thuốc này, chắc chắn nó không hề rẻ.
Cô thuận thế ngồi xuống bậu cửa, cầm lấy bình nước quân dụng màu xanh đặt bên cạnh, định vặn nắp ra uống.
Chu Thành Lỗi vươn tay, lấy bình nước từ tay cô, giúp cô vặn nắp rồi đưa lại: "Không có việc gì cần em làm đâu, bôi thuốc sớm thì mau khỏi."
Nói xong, anh xoay người đi tiếp tục bê ngói.
Giang Hạ nhận lấy bình nước nhưng không vội uống, mà quay sang gọi Thái bà: "Thái bà ơi, nắng gắt lắm, lại đây ngồi nghỉ một lát ạ, uống chút nước cho mát."
Giang Hạ: "..."
Thái bà ngồi xuống bên cạnh Giang Hạ, cười hiền hòa: "A Lỗi nhà ta rất biết quan tâm người khác, đúng không?"
Giang Hạ không thể phủ nhận điều này, trong đầu cô chợt hiện lên chuyện tối qua quần áo của mình đều do anh giặt.
Cô bật cười: "Con thấy Thái bà còn biết quan tâm hơn ấy chứ, thương cháu, không nỡ uống nước, muốn để cháu uống nhiều hơn thì cứ nói thẳng đi."
Nói xong, cô ngửa đầu uống nước.
Thái bà cười tít mắt.
Đứa trẻ này miệng lưỡi thật lanh lợi, đúng là bù trừ hoàn hảo với A Lỗi ít nói.
Ở chung nửa ngày, bà càng lúc càng thích Giang Hạ.
Cô bé này làm việc nhanh nhẹn, cơ thể có vẻ yếu ớt nhưng tính tình lại không hề yếu đuối, có một sự kiên trì bền bỉ hiếm thấy.
"A Lỗi mà cưới được cháu thì đúng là có phúc!"
Giang Hạ lập tức bị sặc nước: "Khụ khụ khụ!"
Chính thất của Chu Thành Lỗi không phải cô!
Hơn nữa, người ta còn đang nóng lòng ly hôn với cô kia kìa!
Chu Thành Lỗi nghe thấy tiếng ho, quay đầu nhìn sang.
Bà cố(1) thấy anh nhìn qua, lập tức cao giọng nói: "A Lỗi, Tiểu Hạ bảo rằng gả cho cháu là có phúc lắm đấy!"
(1) Sau một hồi kiểm tra thì tui quyết định dịch từ này thành “bà cố” nha =))
Giang Hạ trừng to mắt: Cô có nói vậy hồi nào?!
"Haha..." Bà cố cười lớn.
Chu Thành Lỗi biết bà cố đang trêu chọc Giang Hạ nên cũng không để tâm, chỉ quay người tiếp tục bê ngói.
Ôn Uyển: "…"
Cô ta nhìn người đàn ông đối diện, người dường như đang cố ý giữ khoảng cách với mình để bê ngói, trong lòng kinh ngạc vô cùng.
Chuyện gì đây?
Hai người bọn họ không phải sắp ly hôn sao?
Nhưng tình hình này… Hoàn toàn không giống chút nào!
Giang Hạ sao lại nói như thế?
Đúng lúc này, cha Ôn hỏi cha Chu: "Nhà này hình như bỏ trống đã lâu rồi, sao bây giờ lại sửa sang lại thế?"
Cha Chu đáp: "Bọn trẻ kết hôn rồi, nhà cũ không đủ ở, vợ chồng thằng út dọn qua đây sống."
Ôn Uyển kinh ngạc đến mức thốt lên: "Hai người bọn họ dọn vào đây sống chung ạ?"
Cha Chu ngạc nhiên nhìn cô ta một cái, không hiểu con gái lão Ôn sao lại phản ứng mạnh như vậy, nhưng vẫn gật đầu nói: "Ừ, vợ chồng già bọn bác cũng qua đây luôn."
Ôn Uyển trầm ngâm suy nghĩ.
Kiếp trước không phải thế này!
Rõ ràng cô ta đã nghe nói sau khi ly hôn với Chu Thành Lỗi, Giang Hạ lập tức lên thành phố tìm nhân tình.
Cô ta còn nghe nói hai người họ thậm chí chưa kịp lấy giấy kết hôn, Giang Hạ đã vô danh vô phận đi theo Ngô Khải Chí.
Sau đó, khi cô ta đi tàu lên thành phố học đại học, cô ta còn tận mắt thấy Giang Hạ và Ngô Khải Chí cùng đi tàu đến tìm cha mẹ cô.
Lúc đó, Ngô Khải Chí còn dặn dò Giang Hạ nhất định phải thuyết phục cha mẹ cô giúp anh ta sắp xếp một công việc.
Không phải như thế này!
Chu Thành Lỗi lẽ ra phải ly hôn với Giang Hạ, còn Giang Hạ đáng lẽ phải ở bên Ngô Khải Chí mới đúng.
Rốt cuộc đã sai ở đâu?
Giang Hạ và bà cố, một già một trẻ ngồi dưới mái hiên, vừa nhìn đám đàn ông bốc dỡ ngói, vừa trò chuyện bâng quơ.
Thực ra phần lớn là Giang Hạ đặt câu hỏi. Vì cô sợ bị hỏi ngược lại, nên dứt khoát nắm thế chủ động, tranh thủ vừa nói chuyện vừa thăm dò tình hình nhà họ Chu và ngôi làng nhỏ này.
Chẳng mấy chốc, đống ngói đã được dỡ xong.
Suốt cả quá trình, Chu Thành Lỗi không hề liếc mắt nhìn Ôn Uyển dù chỉ một lần, thậm chí còn cố tình tránh né cô ta để bốc ngói.
Ngói đã dỡ xong, Ôn Uyển cũng phải theo cha mình rời đi.
Cô ta không nhịn được mà quay đầu nhìn Chu Thành Lỗi lần nữa, lòng đầy nghi hoặc.
Sai ở đâu chứ?
Nếu Chu Thành Lỗi không ly hôn, vậy cô ta phải làm sao đây?
Cô ta lại nhìn sang Giang Hạ, người đang ngồi ở góc sân, làn da trắng mịn như phát sáng.
Không, bọn họ nhất định sẽ ly hôn!
Giang Hạ không thể chịu nổi cuộc sống ở nông thôn. Cô muốn làm phu nhân quan chức, sao có thể sống nổi trong căn nhà xập xệ này được?
Đợi đến khi cơn bão lớn quét qua, thổi bay cả mái nhà, chắc chắn cô sẽ sợ hãi mà bỏ chạy!
Một đóa hoa lớn lên trong nhà kính, làm sao chịu nổi mưa gió vùi dập?
Cô ta nhớ kiếp trước từng có một cơn bão lớn đổ bộ vào khu vực này. Sau khi bão đi qua, bờ biển để lại vô số tôm cá, đến mức ngay cả đám trẻ con trong làng cũng nhặt được kha khá, bán ra cũng kiếm được cả chục đồng.
Cô ta cũng đang chờ cơn bão đó đến. Đến lúc đó, chỉ cần nhặt tôm bán là có thể kiếm một khoản lớn, đủ để trang trải học phí và sinh hoạt phí lớp 12.
Bà cố nói muốn về nấu cơm, Giang Hạ cũng đứng dậy, quay sang Chu Thành Lỗi: "Em về giúp một tay."
Chu Thành Lỗi đang chuẩn bị trèo lên mái nhà để dọn dẹp những mảnh ngói vỡ. Nghe vậy, anh liếc cô một cái, trong đầu lóe lên suy nghĩ: Cô ấy biết nấu ăn sao?
Ánh mắt anh rơi xuống đôi tay cô: "Không cần, mẹ anh và chị dâu nấu rồi."
Đúng lúc này, mẹ Chu một tay dắt Chu Chu, một tay xách chiếc giỏ nhựa đan ba màu đỏ, xanh, vàng bước vào: "Ăn cơm thôi! Ăn xong rồi làm tiếp."
Chu Chu đeo một bình nước quân dụng trước ngực, ngoan ngoãn gọi: "Ông nội, chú, thím ơi, ăn cơm thôi ạ."
Cha Chu đang trộn cát với xi măng. Đến khi mẹ Chu gọi, ông đặt xẻng xuống, đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Mẹ Chu lấy từ trong giỏ ra hai hộp cơm nhôm màu bạc, đưa cho Giang Hạ: "Đây là phần của con, còn đây là của Thành Lỗi."
Chu Thành Lỗi toàn thân lấm lem bụi xi măng, anh quay người đi rửa tay.
Giang Hạ nhận lấy hộp cơm, mỉm cười nói: "Cảm ơn mẹ."
Chu Chu ôm chặt một bình nước quân dụng màu xanh lá, rụt rè bước đến trước mặt Giang Hạ: "Thím ơi, thím có muốn uống nước không ạ?"
Giang Hạ cười càng dịu dàng hơn: "Cảm ơn Chu Chu, thím cũng có nước rồi, thím không khát, con mang cho ông nội đi nhé."
"Vâng ạ!" Chu Chu như được đại xá, ôm bình nước chạy đến đưa cho ông nội.
Chu Thành Lỗi sau khi rửa sạch tay và mặt, mái tóc còn đọng nước, bước đến bên cạnh Giang Hạ, nhận lấy hộp cơm cô đưa: "Em ra ngồi ở bậu cửa ăn đi."
Nói xong, anh xoay người rời đi, đặt cuốc xuống đất, trực tiếp ngồi lên cán cuốc, dưới cái nắng chói chang.
Giang Hạ liếc mắt nhìn anh, bất mãn nói: "Trời nắng thế mà anh ngồi đấy làm gì? Cùng ra cửa ngồi đi! Anh làm việc cả buổi rồi, không uống chút nước rồi mới ăn sao?"
Ở đây không có ghế, trong nhà thì oi bức, chỉ có dưới mái hiên trước cửa là không bị nắng chiếu vào, mát mẻ hơn một chút.
Nhưng dưới mái hiên đã hết chỗ.
Ba Chu cầm hộp cơm, trực tiếp ngồi lên một bao xi măng. Mẹ Chu cũng dắt Chu Chu ngồi xuống một bao xi măng khác chưa mở.
Mấy bao xi măng đều được đặt dưới mái hiên, ngồi lên đó không bị nắng chiếu vào, thậm chí còn thoải mái hơn cả ngồi bậu cửa.
Chu Thành Lỗi liếc nhìn cô.
Dưới ánh mặt trời, làn da cô trắng đến mức chói mắt, đôi mắt trong veo sâu thẳm, không có chút ghét bỏ hay chán ghét nào.
Anh vừa làm việc xong, cả người mồ hôi nhễ nhại, dính đầy bụi bẩn, hơn nữa còn mang theo mùi tanh của cá sau khi ra khơi về.
Bình thường, ánh mắt cô nhìn anh chẳng khác nào nhìn thấy ruồi nhặng.
Giờ cô muốn ngồi cùng, không chê anh bẩn sao?
Hết chương 15.
5
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
