Chương 69
Lừa
"Tam công tử cũng thú vị đấy."
Hồng Di sư thái thản nhiên nói.
Diệp Thương Hải phất tay nói:
"Thú vị cái gì? Tiểu tử này cả ngày không học vấn không nghề nghiệp, thật sự là mất mặt ta."
"Thật sao?"
Đối với Diệp Thương Hải, Hồng Di sư thái từ chối cho ý kiến, Tam công tử này chỉ sợ không đơn giản như trong tưởng tượng.
Nói trong Thiên Môn này, lại có mấy cái đơn giản chứ?
Sau đó, Diệp Thương Hải mang theo đám người Hồng Di sư thái tiến vào đại điện, mà ba người Diệp Vô Nhai cũng đi cùng.
...
Sau khi trở lại viện lạc của mình.
Thần thái Diệp Lăng Thiên mệt mỏi ngồi ở trên ghế dài, thở dài nói:
"Cái luận bàn nhàm chán như thế này. Tiêu hao quá lớn đối với bổn công tử, hiện tại đau lưng, cảm giác thân thể bị móc rỗng, tiểu Dao, nhanh đấm lưng cho công tử."
"Khanh khách!"
Nguyệt Phù Dao hé miệng cười duyên, nhẹ nhàng đấm lưng bóp vai cho Diệp Lăng Thiên.
Tần Kiêm Gia và Tô Khuynh Thành ở một bên nhìn, cũng có chút không nói nên lời, tùy tiện đâm vài cái, có thể tiêu hao bao nhiêu thể lực sao?
"Ha ha, Khuynh Thành, vừa rồi bản công tử chỉ dùng một kiếm đơn giản, đã đánh bại cao đồ của Hồng Di sư thái, có phải rất lợi hại hay không?"
Diệp Lăng Thiên thần sắc đắc ý nói.
"Lợi hại! Công tử lợi hại nhất."
Tầm Kiêm Gia dịu dàng nói.
"..."
Tô Khuynh Thành thì là không nói một lời, Tam công tử có thể không lợi hại sao?
Ít nhất bây giờ mình càng ngày càng nhìn không thấu.
Ban đêm.
Hạo Nguyệt nhô lên cao.
Trên một đỉnh núi của Thiên Môn.
"Không ngờ ngươi lại dám tới nơi này, ngược lại khiến ta có chút ngoài ý muốn."
Bên vách núi, một vị nữ tử mặc váy dài màu đen chậm rãi xoay người lại.
Nàng rất xinh đẹp, trên mặt còn mang theo nụ cười vũ mị, lộ ra có vài phần xinh đẹp, là một trong mười hai vị tân nương.
Tô Khuynh Thành đứng ở ngoài mười mét, ánh mắt ngưng trọng nhìn chằm chằm nữ tử váy đen trước mắt.
Nàng trầm giọng nói:
"Hắc Thường, sát thủ chữ Địa tứ đẳng La Võng, tồn tại Tông Sư sơ kỳ!"
La Võng đặt trọng tâm chân chính lên người sát thủ cấp chữ Địa, mà những chữ huyền, chữ sát như của các nàng, kỳ thật chỉ là bia đỡ đạn.
Vị sát thủ La Võng bị phát hiện lần trước chỉ là chữ sát nhất đẳng, sau khi thân phận bại lộ, chủ động thừa nhận là gian tế, như vậy xem như là chặn đao cho Tô Khuynh Thành.
Bởi vì một khi nàng chết, tất cả mọi chuyện đều sẽ do nàng gánh vác, hơn nữa cũng có thể đem hiềm nghi trên người Tô Khuynh Thành rửa sạch.
Trên thực tế, cho đến bây giờ, còn có một bí ẩn, vị sát thủ chữ Sát kia nói mình đặt bản đồ địa hình ở phòng Tô Khuynh Thành, kỳ thật căn bản không phải là nàng làm.
Như vậy rốt cuộc là ai đặt bản đồ kia ở trong phòng của Tô Khuynh Thành?
Hắc Thường chỉ cười dịu dàng:
"Biết ta tìm ngươi làm gì không?"
Tô Khuynh Thành hờ hững nói:
"Liên tục ba lần sai lầm, La Võng không thể nào buông tha ta, ngươi hẳn là vâng mệnh tới giết ta đi."
"Cũng thông minh, nhưng thông minh bị thông minh hại, nếu biết ta tới giết ngươi, vì sao còn dám đi tìm cái chết?"
Nụ cười trên mặt Hắc Thường càng thêm nồng đậm, trong hai tròng mắt lộ ra sát khí, lấy tu vi cấp Tông Sư của nàng, muốn giết một tồn tại Tiên Thiên đỉnh phong, ngược lại là rất đơn giản.
Trong núi gió nhẹ thổi, lá cây xào xạc rung động.
Nàng lập tức xuất hiện trước mặt Tô Khuynh Thành, còn không đợi Tô Khuynh Thành kịp phản ứng, ngón tay của nàng đã nắm lấy cái cổ trắng như tuyết của Tô Khuynh Thành.
Chỉ cần dùng sức nhẹ nhàng, Tô Khuynh Thành chắc chắn phải chết.
Tô Khuynh Thành toàn thân phát lạnh, nhưng lại kiên trì nói:
"Nếu ta nói ta biết được tung tích của Trường Sinh Ấn, ngươi còn có thể giết ta không? Giá trị sống của ta lúc này còn cao hơn cả tử vong!"
Lần này tới đây, nàng tự nhiên biết sinh tử khó liệu, nhưng nàng lại không thể không đánh cược một lần.
Đánh cược không phải là Hắc Thường có hạ tử thủ với nàng hay không, mà là đánh cược mình có thể giết chết đối phương hay không!
Hắc Thường là sát thủ cấp chữ Địa, trên người nói không chừng có thuốc giải dư thừa, nàng nhất định phải lấy tới tay, Bách Thảo Các Thiên Môn cũng không có biện pháp cởi bỏ Thiên Chu Phệ Hồn Cổ, cho nên nàng chỉ có thể bí quá hoá liều.
Thật ra nàng hoàn toàn có thể tiết lộ thân phận của Hắc Thường cho Thiên Môn, nhưng nàng không thể làm như vậy, bởi vì một khi Hắc Thường bị lộ, nói không chừng sẽ khai ra nàng, hơn nữa giải dược kia cũng nhất định vô duyên với nàng.
Bởi vậy, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp giết chết Hắc Thường!
"Hả?"
Hắc Thường lộ ra vẻ ngoài ý muốn, ngón tay hơi nới lỏng một chút.
Nàng đạm mạc nói:
"Nói ra xem, về phần có giết ngươi hay không, đều phải xem tâm tình của ta."
La Võng cho nàng thời gian là hai tháng, nếu trong hai tháng, nàng không thể đoạt được Trường Sinh Ấn, nàng cũng không tiện báo cáo kết quả công tác.
Đáng tiếc trong khoảng thời gian này, nàng lại không có bất kỳ thu hoạch gì.
1
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
