TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 68
Ta Mệt Mỏi

Hồng Di sư thái không khỏi nhìn về phía Diệp Thương Hải, muốn từ trên mặt đối phương nhìn ra một chút gì đó.

Lại phát hiện Diệp Thương Hải cũng là mặt mũi tràn đầy vẻ mộng bức, hiển nhiên hắn cũng không hiểu rõ vì sao Diệp Lăng Thiên có thể đâm ra một kiếm xảo trá như thế.

Tiểu tử này có bao nhiêu phân lượng, chẳng lẽ hắn còn không biết sao? Một kiếm này có phải là trùng hợp hay không?

Ôn Tửu lùi lại ba bước, thần sắc của nàng nghiêm trọng vài phần.

Không do dự, nàng lại xuất kiếm, lần này, nàng đổi một môn kiếm chiêu, dĩ nhiên là Thái Thượng Vong Tình, nhưng Thái Thượng Vong Tình này, rõ ràng có chỗ khác biệt với Khương Cửu Sanh thi triển.

Diệp Lăng Thiên bước ra một bước, trường kiếm lại đâm ra lần nữa.

"Vẫn là ngăn không được..."

Một kiếm này hạ xuống, Ôn Tửu lại phát hiện toàn thân mình đều là sơ hở, không khỏi nhướng mày, lại lui ra phía sau một lần nữa.

Diệp Lăng Thiên tiếp tục đi về phía trước, chiêu thức không thay đổi.

Sau mấy lần liên tục, Ôn Tửu cảm thấy mình không thể lui nữa, trong mắt nàng hiện lên một đạo quang mang, lập tức vung kiếm ngăn cản.

Muốn chết cùng đối phương, nàng không làm được.

Một mực né tránh, Diệp Lăng Thiên cũng không có lộ ra chút sơ hở nào, nàng căn bản không có biện pháp, cho nên chỉ có thể chống cự!

Đinh!

Hai thanh trường kiếm nhanh chóng đụng vào nhau, nhưng một giây sau, phương hướng kiếm của Diệp Lăng Thiên không thay đổi, trực tiếp đặt lên cổ Ôn Tửu, chỉ kém một chút, liền có thể đâm vào mi tâm của nàng.

Tấn công là tấn mãnh, bá đạo.

Mà phòng thủ thì là bị động, cần căn cứ đối phương tiến công đến làm ra ngăn cản mong muốn.

Cho nên khi một kiếm này của Diệp Lăng Thiên tới gần cổ của nàng, Ôn Tửu phát hiện mình đã không kịp chống cự.

Cái gọi là chống cự, chỉ là dựa vào nơi hiểm yếu chống lại.

"Ta thua rồi!"

Ôn Tửu ngây ngốc một giây, mới buồn bã nói.

Nàng ta thế mà lại bại, hơn nữa chỉ bại một kiếm.

Rào!

Mọi người chung quanh ồ lên một trận, vậy mà bại rồi?

Vừa rồi hai người đánh cờ, nhìn bình thản không có gì lạ, chỉ có Diệp Lăng Thiên đâm kiếm về phía trước, Ôn Tửu thì là đang lui về phía sau, kết quả trong nháy mắt khi Ôn Tửu vung kiếm, vậy mà thua.

Đây là tình huống gì?

"Xem ra Ôn Tửu cô nương là cố ý nhường rồi! Trước đó Hồng Di sư thái nhắc nhở Ôn Tửu cô nương không nên làm tổn thương Tam công tử, không phải là đang nói cho nàng biết phải nhường sao? Đoán chừng là vì chiếu cố mặt mũi Tam công tử, chỉ là nhường kiểu này quá rõ ràng, hoàn toàn không diễn một chút."

"Mặt mũi Tam công tử là cái gì? Rõ ràng là đang chăm sóc mặt mũi của môn chủ chúng ta, nếu Tam công tử bại, chẳng phải Môn chủ rất mất mặt sao?"

"Ôn Tửu cô nương người ta không có sử dụng chân nguyên, bằng không mà nói, mười Diệp Lăng Thiên cũng không đủ đánh."

Mọi người nhỏ giọng nói thầm.

Ôn Tửu là tồn tại Tiên Thiên sơ kỳ, cho dù hai bên không sử dụng chân nguyên, nàng cũng không có khả năng bại dưới kiếm chiêu của Diệp Lăng Thiên, chỉ có thể nói nàng đang cố ý nhường.

Bọn họ hiểu rất rõ tình huống của Diệp Lăng Thiên, thằng nhãi này có thể thắng, đây hoàn toàn chính là đang nói đùa.

Ôn Tửu nhìn về phía Diệp Lăng Thiên nói:

"Một kiếm vừa rồi, gọi là gì?"

Người khác nghĩ như thế nào, nàng cũng không thèm để ý, chỉ có thân lâm kỳ cảnh, mới có thể biết được một chiêu này rốt cuộc bất phàm cỡ nào.

Diệp Lăng Thiên cười nhạt nói:

"Đã từng có vị cao nhân nói cho ta biết, kiếm chiêu ngàn vạn, không bằng ba thức, rút kiếm, đâm kiếm, hồi kiếm, chiêu này của ta không có tên gì, chỉ là thứ kiếm đơn giản!"

Ôn Tửu im lặng một lúc rồi hỏi:

"Những lời này là Kiếm Thánh nói cho ngươi sao?"

Kiếm Thánh Diệp Bạch Y, là cao nhân kiếm đạo, lời này nếu như xuất phát từ đối phương, ngược lại là có thể lý giải.

Diệp Lăng Thiên cười nói:

"Ngươi nói đúng, vậy chính là đúng."

Giờ phút này, ở một vị trí bí mật.

Trên mặt Diệp Bạch Y lộ ra một vẻ cạn lời, mình đã nói những lời này khi nào?

Nhưng mà lời Diệp Lăng Thiên vừa nói, ngược lại là rất có ý tứ, hơn nữa rất có đạo lý.

Cái gọi là phản phác quy chân, dù kiếm chiêu loè loẹt thế nào, cuối cùng đều sẽ áp súc thành sát chiêu thực dụng nhất.

Một kiếm khách cường đại, từ khoảnh khắc rút kiếm ra, đã định trước kết cục của cuộc chiến.

"Tiểu tử thú vị."

Diệp Bạch Y cười nhẹ một tiếng, liền biến mất tại chỗ.

Sau khi Diệp Lăng Thiên và Ôn Tửu lui ra.

Diệp Thương Hải cười to nói:

"Hồng Di, các ngươi đi thuyền mệt mỏi, trước tiên theo chúng ta đi tới đại điện ăn một chút gì đó, tạm thời ở lại Thiên Môn trước."

Hồng Di sư thái khẽ gật đầu, không từ chối. Lần này tới Thiên Môn, một mặt là để đến nơi hẹn, một mặt khác là định cùng người của Thiên Môn tới Hàn Sơn Tự tham gia đại hội võ lâm.

Cách đại hội võ lâm tổ chức còn một khảong thời gian, có thể ở lại Thiên Môn trước.

"Diệp Lăng Thiên, ngươi lại muốn đi đâu?"

Thấy Diệp Lăng Thiên muốn chuồn đi, Diệp Thương Hải nhíu mày lại.

Diệp Lăng Thiên im lặng nói:

"Ta về Văn Hương Tạ! Ngươi cho rằng vung kiếm không tiêu hao thể lực sao? Ta trở về nằm một chút."

Sau khi nói xong, hắn lười nhác mang theo ba người Nguyệt Phù Dao rời đi.

Diệp Thương Hải có chút không phản bác được, huy động một thanh kiếm, đối với ngươi tiêu hao có thể lớn bao nhiêu?

Thân thể đã yếu đến mức ngay cả một nữ nhân cũng không bằng sao?

1

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.