TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 62
Thiên Cơ Hạp

Thấy Diệp Vô Nhai dẫn người rời đi.

Tầm Kiêm Gia không nhịn được hỏi:

"Công tử, rốt cuộc Thiên Môn đã mất thứ gì? Nhìn dáng vẻ của đại công tử, hình như món đồ kia rất quan trọng."

Lần trước mất bản đồ địa hình, cũng không có động tĩnh lớn như vậy.

Lần này Diệp Vô Nhai trực tiếp mang người cưỡng chế điều tra các nơi trong Thiên Môn, có thể thấy được món đồ bị mất kia thật không đơn giản.

Diệp Lăng Thiên lắc đầu:

"Ta cũng không biết đã mất cái gì, bất quá có thể làm cho Diệp Vô Nhai khẩn trương như thế, nghĩ đến đồ vật mất đi rất trân quý."

"Ồ!"

Tầm Kiêm Gia không hỏi nhiều nữa, sâu trong đáy mắt mang theo vài phần trầm tư.

Một lát sau.

Diệp Lăng Thiên trở lại phòng của mình.

Thấy bốn phía không người, hắn chuyển động bình hoa, tủ đá xuất hiện.

Bên trong có một cái hộp ngọc tinh xảo, lớn chừng bàn tay, vuông vức, phía trên có rất nhiều hoa văn xinh đẹp.

Diệp Lăng Thiên thận trọng lấy hộp ngọc ra, kích động nói:

"Trường Sinh Ấn... Thứ này lại bị ta trộm ra..."

Giờ phút này, một bóng người xinh đẹp ẩn nấp ở bên ngoài lầu các lộ ra vẻ khiếp sợ, nàng nghe được cái gì? Trường Sinh Ấn!

Trường Sinh ấn ở trong phòng Diệp Lăng Thiên?

Thứ Thiên Môn đánh mất lại là Trường Sinh Ấn, chẳng trách động tĩnh lần này lớn như vậy.

Chỉ là thứ này không phải nên do các đời môn chủ nắm giữ sao? Diệp Lăng Thiên làm sao trộm ra được?

Bản đồ địa hình, đan phương Tiên Thiên đan, hiện tại lại là Trường Sinh Ấn.

Gia hỏa này luyện tập bản lĩnh trộm cắp sao?

Nhưng bản đồ địa hình và đan phương Tiên Thiên đan đều là giả, chưa biết chừng Trường Sinh Ấn này cũng là giả, ai biết có phải Thiên Môn cố ý bố trí hay không?

"Đáng tiếc ta không mở được thiên cơ hạp này... Thôi, tìm thời gian mời thợ lành nghề thử xem."

Tiếng thở dài của Diệp Lăng Thiên vang lên, hắn đặt hộp ngọc vào trong tủ đá, lần nữa chuyển động bình hoa, tủ đá ẩn giấu đi.

Bóng hình xinh đẹp kia lập tức biến mất.

Chi nha!

Sau đó, Diệp Lăng Thiên đi ra khỏi lầu các.

Trong viện.

Nguyệt Phù Dao đang nhìn mặt trăng.

Diệp Lăng Thiên đi về phía Nguyệt Phù Dao.

"Bái kiến công tử."

Nguyệt Phù Dao vội vàng hành lễ.

Diệp Lăng Thiên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Nguyệt Phù Dao:

"Phù Dao, bản công tử dẫn ngươi đi ngắm trăng."

Nguyệt Phù Dao theo bản năng muốn rút tay về, đã thấy Diệp Lăng Thiên nắm thật chặt, nàng cũng không giãy dụa nữa, mặc cho Diệp Lăng Thiên bắt lấy bàn tay của nàng.

Diệp Lăng Thiên nắm tay Nguyệt Phù Dao đi về phía một đình đài ở phía xa.

Rượu ngon đã chuẩn bị xong.

Diệp Lăng Thiên bưng chén rượu, vẻ mặt thích ý nhìn ánh trăng trên bầu trời.

Nguyệt Phù Dao thì ở một bên rót rượu cho hắn.

Diệp Lăng Thiên khẽ cười nói:

"Phù Dao, ngươi nói là trăng đẹp, hay là ngươi đẹp?"

Nguyệt Phù Dao sửng sốt, trả lời:

"Tất nhiên là trăng đẹp."

"Nhưng công tử cảm thấy ngươi càng đẹp."

Diệp Lăng Thiên bắt lấy tay Nguyệt Phù Dao, nhẹ nhàng kéo một cái, cả người Nguyệt Phù Dao trực tiếp ngồi ở trên đùi hắn.

Hai tay hắn ôm eo Nguyệt Phù Dao, một làn hương thơm tràn ngập mà đến, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.

Sắc mặt Nguyệt Phù Dao hơi đổi, thấp giọng nói:

"Công tử... đừng..."

Diệp Lăng Thiên dán mặt vào bên tai Nguyệt Phù Dao, ngửi mùi thơm ngát của mái tóc đối phương, ôn nhu nói:

"Hôm nay là đêm trăng, thấy phu quân như nguyệt chi hằng, như nhật chi thăng. Phù Dao, đêm nay để công tử âu yếm một chút được không?"

"Không..."

Sắc mặt Nguyệt Phù Dao ửng đỏ, thân thể nhẹ nhàng giãy dụa, lại bị Diệp Lăng Thiên ôm chặt hơn, một cảm giác nóng rực đánh tới, khiến tim nàng đập hơi nhanh.

Đối diện.

Trên lầu các.

Tần Kiêm Gia và Tô Khuynh Thành đứng chung một chỗ, yên lặng nhìn Diệp Lăng Thiên và Nguyệt Phù Dao trong đình đài.

"Đột nhiên phát hiện, Tam công tử và Nguyệt cô nương thật sự rất xứng."

Tầm Kiêm Gia khẽ nói.

Tô Khuynh Thành lạnh nhạt nói:

"Ngươi ghen?"

Trên mặt Tần Kiêm Gia hiện lên một nụ cười:

"Vì sao ta phải ghen? Tam công tử từ đầu đến cuối đều không phải đồ ăn của ta, hắn ở cùng với những nữ nhân khác, ta vui vẻ còn không kịp đâu."

Tô Khuynh Thành không có hứng thú tiếp tục đề tài này, nàng chậm rãi mở miệng nói:

"Trước đó ngươi đi tới phòng Diệp Lăng Thiên, có phát hiện gì không?"

Tần Kiêm Gia vươn tay, nhẹ nhàng vén mái tóc của Tô Khuynh Thành lên, lại ra vẻ thần bí nói:

"Cầu xin ta, ta có thể cố nói cho ngươi biết."

Tô Khuynh Thành trong nháy mắt đem tay Tầm Kiêm Gia đẩy ra, không có tiếp tục hỏi tiếp.

Thấy Tô Khuynh Thành không hỏi, Tầm Kiêm Gia có chút nghi hoặc, đối phương không nên trấn định như thế mới đúng.

Nàng yếu ớt nói:

"Ta thấy được một cái thiên cơ hạp ở trong phòng Diệp Lăng Thiên... Bên trong có thể là Trường Sinh Ấn."

"Trường Sinh Ấn!"

Đồng tử Tô Khuynh Thành co lại, trải qua ba lần, nàng biết đây chính là một cái bẫy.

Nếu nàng dám tiếp tục đánh chủ ý lên vật kia, đoán chừng kết cục sẽ càng thảm hại hơn.

Nghĩ tới đây, nàng không khỏi nhìn về phía Tầm Kiêm Gia, đối phương chỉ mắc lừa một lần Tiên Thiên Đan, còn không biết hung hiểm trong đó.

Nhưng mà nàng rõ ràng không có ý định nói cho Tầm Kiêm Gia quá nhiều, phải để cho đối phương tự mình cảm nhận một chút sự quan tâm nhiệt tình đến từ Tam công tử!

1

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.