TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 61
Thiên Môn Mất Đồ

Ban đêm.

Trăng treo lên cành, Quảng Hàn rõ ràng.

"Tô Khuynh Thành, ngươi ở chỗ này làm gì?"

Khi Diệp Khinh Chu nhìn thấy Tô Khuynh Thành lật xem điển tịch ở Bách Thảo các, sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống, trong mắt tràn ngập hàn khí lạnh lẽo.

"Bái kiến Tứ công tử."

Tô Khuynh Thành thấy vẻ mặt Diệp Khinh Chu không tốt, lập tức hành lễ.

Diệp Khinh Chu mặt đầy sát ý nói:

"Bách Thảo các chính là trọng địa của Thiên Môn ta, ngươi dám lén lút tiến vào đọc điển tịch quan trọng, thật sự là muốn chết."

Tô Khuynh Thành thấy Diệp Khinh Chu hùng hổ dọa người như vậy, không khỏi nói:

"Bây giờ ta là thê tử của Tam công tử, là người của Thiên môn, vì sao Bách Thảo các này ta không thể tới?"

"Lấy phế vật Diệp Lăng Thiên kia đè ép ta?"

Hàn khí trong mắt Diệp Khinh Chu càng thêm nồng đậm:

"Đừng quên, hiềm nghi ngươi là gian tế La Võng còn chưa được rửa sạch hoàn toàn. Lần này tiến vào Bách Thảo các, ta có lý do hoài nghi mục đích của ngươi không thuần khiết, muốn trộm lấy cơ mật Thiên môn ta."

"Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do, nếu như Tứ công tử thật sự nghĩ như vậy, ta cũng không có cách nào."

Tô Khuynh Thành lạnh nhạt nói.

"Ha ha! Đợi ta bắt được ngươi, ngươi có mục đích gì, ta đều có thể để ngươi khai báo ra."

Diệp Khinh Chu cười gằn nói.

Ầm!

Đúng lúc này, một quyển sách đập tới.

Diệp Khinh Chu theo bản năng vươn tay, bắt lấy quyển sách.

Diệp Lăng Thiên chắp hai tay sau lưng đi tới, nhìn Diệp Khinh Chu nói mặt không biểu tình:

"Ngươi muốn bắt ai?"

"Công tử!"

Thấy Diệp Lăng Thiên đến, trong lòng Tô Khuynh Thành hơi thở phào nhẹ nhõm.

"Diệp Lăng Thiên."

Diệp Khinh Chu nhướng mày.

"Ngươi muốn bắt ai?"

Con mắt Diệp Lăng Thiên khẽ híp lại, cứ như vậy nhìn chằm chằm Diệp Khinh Chu.

Trong lòng Diệp Khinh Chu không hiểu sao xiết chặt, giống như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu.

Hắn trầm giọng nói:

"Tô Khuynh Thành lén lút lẻn vào Bách Thảo các, ta nghi ngờ mục đích của nàng không đơn thuần, sợ sẽ trộm cơ mật của Thiên môn, đang định bắt giữ nàng, chẳng lẽ ngươi còn dám che chở cho nàng hay sao?"

"Tô Khuynh Thành là thê tử của ta, ta che chở nàng không phải rất bình thường sao? Ngược lại là ngươi, mấy phen hùng hổ dọa người, có phải thật sự cảm thấy ta hiền hay không?"

Diệp Lăng Thiên híp mắt lại, tiện tay vươn ra, kéo lấy vòng eo Tô Khuynh Thành.

"Ngươi..."

Diệp Khinh Chu lập tức nắm chặt nắm đấm, rất muốn lập tức ra tay giáo huấn Diệp Lăng Thiên một trận.

Tô Khuynh Thành lập tức móc lệnh bài từ trong ngực ra:

"Đây là lệnh bài Tam công tử cho ta, cho nên ta tới Bách Thảo các, không tính là quá phận!"

"..."

Nhìn thấy lệnh bài trong tay Tô Khuynh Thành, Diệp Khinh Chu sửng sốt một giây, nếu đối phương có lệnh bài của Diệp Lăng Thiên, quả thật có thể tới Bách Thảo các này.

"Còn có vấn đề gì sao?"

Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt hỏi.

"Hừ!"

Diệp Khinh Chu hừ lạnh một tiếng, liền phất tay áo rời đi.

"Công tử, nhưng... Có thể thả ta ra không?"

Tô Khuynh Thành thấp giọng nói.

Tay Diệp Lăng Thiên đang kéo vòng eo của nàng, ngón tay còn không thành thật nhẹ nhàng nhào nặn, để cả người nàng mất tự nhiên.

Diệp Lăng Thiên không có buông tay, mà là ôm chặt hơn, thân thể hai người trong nháy mắt dán cùng một chỗ.

Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Tô Khuynh Thành, đôi môi nhỏ nhắn xinh đẹp, khẽ nói:

"Phương bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập. Nhất Cố Khuynh Nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc. Khuynh Thành, sao ngươi lại đẹp như vậy?"

"Công tử..."

Tô Khuynh Thành chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng lên, ánh mắt Diệp Lăng Thiên quá mức nóng rực.

"Khuynh Thành, công tử đã giúp ngươi nhiều lần, có phải nên cho công tử một cái thơm hay không?"

Diệp Lăng Thiên hài hước hỏi.

"Ta... Chúng ta còn chưa thành hôn..."

Tô Khuynh Thành cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Thiên.

"Ha ha ha! Bộ dạng này của ngươi thật đáng yêu."

Diệp Lăng Thiên cười lớn một tiếng, liền lôi kéo bàn tay nhỏ nhắn của Tô Khuynh Thành rời đi.

Vừa trở lại Văn Hương Tạ.

Lại phát hiện nơi đây tụ tập một nhóm người, do Diệp Vô Nhai tự mình dẫn đội.

Nguyệt Phù Dao và Tầm Kiêm Gia đang ở trong đại viện, thần sắc có chút thấp thỏm.

"Làm sao vậy?"

Diệp Lăng Thiên đi tới dò hỏi.

Diệp Vô Nhai hờ hững nói:

"Thiên Môn mất một thứ, đang dốc toàn lực điều tra."

Diệp Lăng Thiên cau mày nói:

"Ngươi hoài nghi đồ vật tại Văn Hương Tạ ta?"

Diệp Vô Nhai thản nhiên nói:

"Ta chỉ giải quyết việc chung, vật kia có thể ở mỗi một góc của Thiên Môn, về phần có phải ở Văn Hương Tạ của ngươi hay không tguf điều tra mới biết được."

"Công tử, chúng ta cái gì cũng không biết."

Nguyệt Phù Dao và Tầm Kiêm Gia vội vàng nói.

Tô Khuynh Thành thì yên lặng liếc nhìn Diệp Lăng Thiên, cách điều chế quen thuộc, mùi vị quen thuộc.

Lần này vô luận mất đi thứ gì, đều không có quan hệ gì với nàng, nàng cũng ngàn vạn không thể đụng vào món đồ kia.

Liên tục ba lần bị lừa, nàng cũng nên nhớ lâu một chút.

Diệp Lăng Thiên liếc thị vệ bốn phía một cái, trầm ngâm nói:

"Nếu là việc công xử theo phép công, thì để cho nữ thị vệ điều tra đi!"

Diệp Vô Nhai không cự tuyệt, nhìn về phía hơn mười vị nữ thị vệ nói:

"Các ngươi đi điều tra một chút."

Những nữ thị vệ này lập tức tiến vào lầu các.

Sau thời gian một chén trà nhỏ.

Những nữ thị vệ này đi xuống, cung kính nói:

"Bẩm báo đại công tử, vẫn chưa điều tra đến món đồ kia."

"Đi!"

Diệp Vô Nhai nhìn Diệp Lăng Thiên thật sâu, liền mang người rời khỏi nơi này.

1

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.