0 chữ
Chương 28
Chương 13.3: Vạch mặt trà xanh
Cô sẽ không để Tống Thanh Yểu toại nguyện.
Dù gì, so trình trà, Tống Đường cô chưa chắc đã thua!
"Đường Đường, mặt Yểu Yểu sắp sưng lên rồi, con tha thứ cho con bé được không?"
Nghe thấy giọng Tần Tú Chi, Tống Đường liền bấm mạnh vào tay mình một cái, lập tức đỏ hoe cả mắt.
"Ba, mẹ, con nghĩ… con không nên quay về thủ đô."
"Từ nhỏ đến lớn, con đã khổ sở quá nhiều."
"Con từng đói ăn thiếu mặc, đến thủ đô, đây là lần đầu tiên con được mặc quần áo không chắp vá."
"Con cứ nghĩ rằng mình đã tìm được cha mẹ ruột, cuối cùng cũng có một mái nhà… Thế nhưng, ba mẹ lại không tin con, dường như… cũng chẳng thương con."
"Nếu em gái ghét con, con thật sự có thể đi, bây giờ đi cũng được..."
Tống Đường nói những lời này, ban đầu là cố tình diễn trò, lấy trà trị trà.
Nhưng nghĩ đến kết cục bi thảm của nguyên chủ trong truyện, cô bỗng thấy buồn bã trong lòng, rơi mấy giọt nước mắt thật sự.
Tống Thanh Yểu chết sững.
Cô ta thật sự không ngờ, Tống Đường lại còn biết “trà xanh” hơn cả mình!
Vợ chồng Tống Tòng Nhung thì lại càng thấy xót xa, áy náy vô cùng, chẳng buồn quan tâm đến Tống Thanh Yểu nữa, chỉ lo dỗ dành Tống Đường.
Thậm chí Tống Tòng Nhung, người luôn sĩ diện, còn cúi đầu, vụng về nói một câu xin lỗi.
"Đường Đường, ba không cố ý hiểu lầm con, nghe cô con nói con đẩy Yểu Yểu, ba tưởng là thật..."
"Dù sao lần này ba sai rồi, ba nhận lỗi."
Tống Tòng Nhung, một người đàn ông thép không sợ trời không sợ đất trên chiến trường, nhưng khi dỗ con gái thì lại vô cùng vụng về.
Ông chỉ biết dùng tiền để bày tỏ sự áy náy và xót thương.
Ông vội rút ra mấy tờ “đại đoàn kết” nhét vào tay Tống Đường: "Con… cầm lấy mấy đồng này, đi mua gì ngon mà ăn, không đủ thì nói ba."
Tần Tú Chi cũng khóc mà xin lỗi: "Đường Đường, mẹ nên tin tưởng con."
"Đúng rồi, con muốn thi vào Đoàn văn công đúng không? Mẹ ủng hộ con! Mẹ sẽ mời thầy dạy kèm cho con, được không?"
"Không cần đâu." Tống Đường nói vậy không phải cố tình làm giá.
Thời đại này còn chưa khôi phục thi đại học, thầy cô mà Tần Tú Chi mời, nhiều nhất cũng chỉ trình độ cấp ba.
Thật lòng mà nói, những người đó chẳng dạy được cô bao nhiêu.
"Vậy thì nhận lấy mấy phiếu vải này đi. Con gái mà, ai chẳng thích làm đẹp, con cầm về may vài bộ quần áo mới."
Tần Tú Chi cố gắng bù đắp cho Tống Đường, trực tiếp nhét vào tay cô mấy tấm phiếu vải mười thước.
Tống Nam Tinh và Tống Thanh Yểu đâu phải đui, dĩ nhiên thấy rõ thứ vợ chồng kia nhét vào tay Tống Đường.
Tống Nam Tinh liếc sơ qua, thấy Tần Tú Chi nhét cho Tống Đường đến năm phiếu vải mười thước.
Tống Tòng Nhung đưa mấy tờ đại đoàn kết, ít nhất cũng phải năm sáu tờ.
Sao mỗi tháng Tần Tú Chi cho cô ta mười lăm thước vải mà keo kiệt tính toán, còn với Tống Đường lại dứt khoát đưa hẳn năm mươi thước?
Cô ta không cam tâm!
Tống Thanh Yểu cũng nghiến răng kèn kẹt vì tức.
Cô ta tưởng rằng đêm nay có thể đuổi Tống Đường ra khỏi nhà họ Tống.
Ai ngờ số Tống Đường lại tốt đến vậy, vừa khéo có Lâm Hà đứng ra làm chứng, còn được chia bao nhiêu là thứ tốt.
Mấy phiếu vải và tiền kia, rõ ràng nên là của cô ta – Tống Thanh Yểu!
Tống Đường dựa vào đâu mà cứ tiêu xài những gì vốn dĩ thuộc về cô ta chứ?!
Dù gì, so trình trà, Tống Đường cô chưa chắc đã thua!
"Đường Đường, mặt Yểu Yểu sắp sưng lên rồi, con tha thứ cho con bé được không?"
Nghe thấy giọng Tần Tú Chi, Tống Đường liền bấm mạnh vào tay mình một cái, lập tức đỏ hoe cả mắt.
"Ba, mẹ, con nghĩ… con không nên quay về thủ đô."
"Từ nhỏ đến lớn, con đã khổ sở quá nhiều."
"Con từng đói ăn thiếu mặc, đến thủ đô, đây là lần đầu tiên con được mặc quần áo không chắp vá."
"Con cứ nghĩ rằng mình đã tìm được cha mẹ ruột, cuối cùng cũng có một mái nhà… Thế nhưng, ba mẹ lại không tin con, dường như… cũng chẳng thương con."
"Nếu em gái ghét con, con thật sự có thể đi, bây giờ đi cũng được..."
Tống Đường nói những lời này, ban đầu là cố tình diễn trò, lấy trà trị trà.
Tống Thanh Yểu chết sững.
Cô ta thật sự không ngờ, Tống Đường lại còn biết “trà xanh” hơn cả mình!
Vợ chồng Tống Tòng Nhung thì lại càng thấy xót xa, áy náy vô cùng, chẳng buồn quan tâm đến Tống Thanh Yểu nữa, chỉ lo dỗ dành Tống Đường.
Thậm chí Tống Tòng Nhung, người luôn sĩ diện, còn cúi đầu, vụng về nói một câu xin lỗi.
"Đường Đường, ba không cố ý hiểu lầm con, nghe cô con nói con đẩy Yểu Yểu, ba tưởng là thật..."
"Dù sao lần này ba sai rồi, ba nhận lỗi."
Tống Tòng Nhung, một người đàn ông thép không sợ trời không sợ đất trên chiến trường, nhưng khi dỗ con gái thì lại vô cùng vụng về.
Ông chỉ biết dùng tiền để bày tỏ sự áy náy và xót thương.
Tần Tú Chi cũng khóc mà xin lỗi: "Đường Đường, mẹ nên tin tưởng con."
"Đúng rồi, con muốn thi vào Đoàn văn công đúng không? Mẹ ủng hộ con! Mẹ sẽ mời thầy dạy kèm cho con, được không?"
"Không cần đâu." Tống Đường nói vậy không phải cố tình làm giá.
Thời đại này còn chưa khôi phục thi đại học, thầy cô mà Tần Tú Chi mời, nhiều nhất cũng chỉ trình độ cấp ba.
Thật lòng mà nói, những người đó chẳng dạy được cô bao nhiêu.
"Vậy thì nhận lấy mấy phiếu vải này đi. Con gái mà, ai chẳng thích làm đẹp, con cầm về may vài bộ quần áo mới."
Tần Tú Chi cố gắng bù đắp cho Tống Đường, trực tiếp nhét vào tay cô mấy tấm phiếu vải mười thước.
Tống Nam Tinh liếc sơ qua, thấy Tần Tú Chi nhét cho Tống Đường đến năm phiếu vải mười thước.
Tống Tòng Nhung đưa mấy tờ đại đoàn kết, ít nhất cũng phải năm sáu tờ.
Sao mỗi tháng Tần Tú Chi cho cô ta mười lăm thước vải mà keo kiệt tính toán, còn với Tống Đường lại dứt khoát đưa hẳn năm mươi thước?
Cô ta không cam tâm!
Tống Thanh Yểu cũng nghiến răng kèn kẹt vì tức.
Cô ta tưởng rằng đêm nay có thể đuổi Tống Đường ra khỏi nhà họ Tống.
Ai ngờ số Tống Đường lại tốt đến vậy, vừa khéo có Lâm Hà đứng ra làm chứng, còn được chia bao nhiêu là thứ tốt.
Mấy phiếu vải và tiền kia, rõ ràng nên là của cô ta – Tống Thanh Yểu!
Tống Đường dựa vào đâu mà cứ tiêu xài những gì vốn dĩ thuộc về cô ta chứ?!
4
0
4 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
