0 chữ
Chương 40
Chương 40
Dương Đại Hà lập tức nổi giận, mặt đỏ gay gắt, nghiến răng nhìn Đồ Tước: “Con cɧó ©áϊ chết tiệt mày ***! Mày ***! Tao ***!”
Một chuỗi chửi rủa tục tĩu tuôn ra không dứt, nhưng vẻ mặt Đồ Tước không hề gợn sóng, chỉ có ánh mắt như mặt hồ đóng băng, băng lạnh đến tận xương tủy.
Trương Đại Ngưu bất ngờ lao bổ tới Đồ Tước: “Con đĩ nhỏ, tới đây, ông mày chơi với mày cho đã!”
Bàn tay to như cái quạt vừa sắp vung xuống mặt Đồ Tước, cô đã nhanh chóng lách người né sang một bên. Trương Đại Ngưu lập tức cảm thấy chân mình vấp phải gì đó, cả người loạng choạng ngã nhào xuống đất.
Ngay khoảnh khắc đó, Thiết Nhị và Thiết Tứ vốn đã phục sẵn từ trước lập tức vung chân kẹp lấy cổ và đùi của Trương Đại Ngưu. Những chiếc chân bén nhọn siết chặt, lập tức khiến cổ và đùi gã bắn ra từng tia máu tươi.
Trương Đại Ngưu ôm lấy cổ, vẫn chưa chết. Gã giáng ra một cú đấm, dồn hết sức mạnh vào đó. Cú đấm này ít nhất cũng phải ba bốn trăm cân lực, lập tức đánh vỡ chiếc chân đang quấn lấy cổ gã của Thiết Nhị.
Ánh sáng vui mừng chợt lóe lên trong mắt Trương Đại Ngưu, còn sống! Còn có cơ hội!
Nhưng ngay giây sau, một cơn đau nhức thấu xương ập đến từ bụng dưới. Gã cúi đầu nhìn, chỉ thấy một con kiến to lớn phủ đầy hoa văn xanh đậm đã cắn phập một mảng thịt ở bụng gã.
Chính là kiến độc Thiết Lục!
Chất độc từ vết cắn lan nhanh, da bụng Trương Đại Ngưu chuyển màu tím bầm. Toàn thân gã bắt đầu đau đớn dữ dội.
Gã gào lên phun ra hai ngụm máu, Thiết Nhị và Thiết Tứ lập tức ra đòn kết liễu.
Trong nháy mắt đầu lìa khỏi cổ.
Chết ngay tại chỗ!
Dương Đại Hà muốn bỏ chạy, nhưng đôi chân đã mềm nhũn như bún. Quần hắn cũng ướt sũng, rõ ràng là đã bị dọa đến vãi tiểu.
Hắn quỳ rạp xuống đất, dập đầu lia lịa với Đồ Tước: “Tôi van cô… tha mạng…”
Lời chưa dứt, Thiết Nhị nhảy lên, chân sắc lướt ngang cổ họng hắn. Một tia máu bắn ra tung tóe.
Dương Đại Hà, chết không nhắm mắt.
Đồ Tước mặt không cảm xúc.
Kẻ gϊếŧ người ắt bị gϊếŧ lại.
Đã gϊếŧ người thì bước tiếp theo là gì? Tất nhiên là lục xác.
Cô lục người Trương Đại Ngưu, lấy được hai chiếc bật lửa chống gió (còn đầy xăng), một chùm chìa khóa, một cái đấm tay và nửa bao thuốc lá Đại Tiền Môn.
Toàn đồ tốt. Đồ Tước rất hài lòng.
Dương Đại Hà thì nghèo rớt mồng tơi. Trên người chỉ có một con dao gọt trái cây.
Đồ Tước đá hắn một phát, rồi thu hai cái xác vào giới cổ. Sau đó còn cẩn thận xử lý sạch vết máu dưới đất, nơi này ngay lập tức trông như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bỗng, một luồng ý niệm truyền đến.
“Chủ nhân, Thiết Nhất đã tìm thấy tài nguyên.”
Đồ Tước lập tức gọi Kiến Hậu ra để dẫn đường. Hiện tại, trong số bầy cổ trùng thì chỉ có Kiến Hậu là hiểu được cách chỉ đường của Thiết Nhất.
Vị trí tài nguyên cách cô khoảng một cây số. Cô đi mất gần nửa tiếng mới đến nơi.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy thứ kia, Đồ Tước cảm thấy công sức nửa đường hoàn toàn đáng giá.
Bởi vì thứ Thiết Nhất phát hiện ra, trong một khu đất rộng khoảng năm mét vuông, chính là một đám lá thân khoai tây xanh mướt rậm rạp.
Không thể nhầm được, chính là khoai tây.
Vị trí đó rất tinh tế, nằm trong một hố đất trũng, lại ở vùng chưa khai hoang gần cổng Tây, nên có khoai tây cũng không có gì lạ.
“Các con ngoan, đến lúc làm việc rồi.”
Trận chiến vừa rồi rất vất vả, Đồ Tước liền thưởng cho mỗi con cổ trùng hai giọt máu. Nhận được phần thưởng, mấy con cổ lập tức phấn chấn, múa vuốt như tàn ảnh. Cả mấy con bị thương cũng không ngoại lệ.
Từng củ khoai tây được đào lên, củ nhỏ nhất cũng to cỡ trái dưa lưới, củ lớn nhất thì bằng cả quả bóng rổ.
Đồ Tước kiểm tra từng củ một:
[Tít, phóng xạ thấp, có thể ăn được.]
Củ đầu tiên đã là khởi đầu tốt lành, cô mừng rỡ ôm lấy củ khoai, đưa cho Thiết Ngũ. Đồ ăn quý giá như thế, cất vào không gian của Thiết Ngũ mới yên tâm.
Một chuỗi chửi rủa tục tĩu tuôn ra không dứt, nhưng vẻ mặt Đồ Tước không hề gợn sóng, chỉ có ánh mắt như mặt hồ đóng băng, băng lạnh đến tận xương tủy.
Trương Đại Ngưu bất ngờ lao bổ tới Đồ Tước: “Con đĩ nhỏ, tới đây, ông mày chơi với mày cho đã!”
Bàn tay to như cái quạt vừa sắp vung xuống mặt Đồ Tước, cô đã nhanh chóng lách người né sang một bên. Trương Đại Ngưu lập tức cảm thấy chân mình vấp phải gì đó, cả người loạng choạng ngã nhào xuống đất.
Ngay khoảnh khắc đó, Thiết Nhị và Thiết Tứ vốn đã phục sẵn từ trước lập tức vung chân kẹp lấy cổ và đùi của Trương Đại Ngưu. Những chiếc chân bén nhọn siết chặt, lập tức khiến cổ và đùi gã bắn ra từng tia máu tươi.
Ánh sáng vui mừng chợt lóe lên trong mắt Trương Đại Ngưu, còn sống! Còn có cơ hội!
Nhưng ngay giây sau, một cơn đau nhức thấu xương ập đến từ bụng dưới. Gã cúi đầu nhìn, chỉ thấy một con kiến to lớn phủ đầy hoa văn xanh đậm đã cắn phập một mảng thịt ở bụng gã.
Chính là kiến độc Thiết Lục!
Chất độc từ vết cắn lan nhanh, da bụng Trương Đại Ngưu chuyển màu tím bầm. Toàn thân gã bắt đầu đau đớn dữ dội.
Gã gào lên phun ra hai ngụm máu, Thiết Nhị và Thiết Tứ lập tức ra đòn kết liễu.
Trong nháy mắt đầu lìa khỏi cổ.
Chết ngay tại chỗ!
Dương Đại Hà muốn bỏ chạy, nhưng đôi chân đã mềm nhũn như bún. Quần hắn cũng ướt sũng, rõ ràng là đã bị dọa đến vãi tiểu.
Lời chưa dứt, Thiết Nhị nhảy lên, chân sắc lướt ngang cổ họng hắn. Một tia máu bắn ra tung tóe.
Dương Đại Hà, chết không nhắm mắt.
Đồ Tước mặt không cảm xúc.
Kẻ gϊếŧ người ắt bị gϊếŧ lại.
Đã gϊếŧ người thì bước tiếp theo là gì? Tất nhiên là lục xác.
Cô lục người Trương Đại Ngưu, lấy được hai chiếc bật lửa chống gió (còn đầy xăng), một chùm chìa khóa, một cái đấm tay và nửa bao thuốc lá Đại Tiền Môn.
Toàn đồ tốt. Đồ Tước rất hài lòng.
Dương Đại Hà thì nghèo rớt mồng tơi. Trên người chỉ có một con dao gọt trái cây.
Đồ Tước đá hắn một phát, rồi thu hai cái xác vào giới cổ. Sau đó còn cẩn thận xử lý sạch vết máu dưới đất, nơi này ngay lập tức trông như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Chủ nhân, Thiết Nhất đã tìm thấy tài nguyên.”
Đồ Tước lập tức gọi Kiến Hậu ra để dẫn đường. Hiện tại, trong số bầy cổ trùng thì chỉ có Kiến Hậu là hiểu được cách chỉ đường của Thiết Nhất.
Vị trí tài nguyên cách cô khoảng một cây số. Cô đi mất gần nửa tiếng mới đến nơi.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy thứ kia, Đồ Tước cảm thấy công sức nửa đường hoàn toàn đáng giá.
Bởi vì thứ Thiết Nhất phát hiện ra, trong một khu đất rộng khoảng năm mét vuông, chính là một đám lá thân khoai tây xanh mướt rậm rạp.
Không thể nhầm được, chính là khoai tây.
Vị trí đó rất tinh tế, nằm trong một hố đất trũng, lại ở vùng chưa khai hoang gần cổng Tây, nên có khoai tây cũng không có gì lạ.
“Các con ngoan, đến lúc làm việc rồi.”
Trận chiến vừa rồi rất vất vả, Đồ Tước liền thưởng cho mỗi con cổ trùng hai giọt máu. Nhận được phần thưởng, mấy con cổ lập tức phấn chấn, múa vuốt như tàn ảnh. Cả mấy con bị thương cũng không ngoại lệ.
Từng củ khoai tây được đào lên, củ nhỏ nhất cũng to cỡ trái dưa lưới, củ lớn nhất thì bằng cả quả bóng rổ.
Đồ Tước kiểm tra từng củ một:
[Tít, phóng xạ thấp, có thể ăn được.]
Củ đầu tiên đã là khởi đầu tốt lành, cô mừng rỡ ôm lấy củ khoai, đưa cho Thiết Ngũ. Đồ ăn quý giá như thế, cất vào không gian của Thiết Ngũ mới yên tâm.
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
