TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 39
Chương 39

Năng lực này, nếu vận dụng bất ngờ đúng cách, sẽ trở thành át chủ bài của Đồ Tước.

Cô chia cho Kiến Hậu hai giọt máu, sau đó xoa đầu cổ trùng mới: “Tốt lắm, từ nay mày gọi là Thiết Lục. Cái tên này hợp với mày lắm. Phải học cách làm một ‘Lão Lục’ chính hiệu, hiểu không?”

Ăn sáng xong, hôm nay Đồ Tước định ra ngoài thành, đi hướng cổng Tây, xem có thể gϊếŧ thêm hai con thú biến dị không. Tìm được vài loại thực vật có thể ăn được thì càng tốt.

Mang theo xe kéo nhỏ, đeo giỏ sau lưng, để lại Thiết Tam canh nhà, Đồ Tước khóa cửa kỹ rồi ra khỏi cổng Tây.

Cách đó không xa, có hai bóng người âm thầm bám theo cô, cũng cùng ra khỏi thành. Cổng Tây rất lớn, lần này Đồ Tước chọn một con đường nhỏ, khác với lần trước. Ở lối vào có một cây ngân hạnh khổng lồ cao vυ"t tận mây.

Những chiếc lá ngân hạnh khổng lồ lay động trong gió, quả ngân hạnh bốc mùi kinh khủng chất thành đống dày dưới gốc cây. Thứ này cực độc, dù chỉ ở khu vực phóng xạ thấp cũng không thể ăn được, vì vậy rất ít người lui tới.

Hiện tại, khu vực này chỉ có mình Đồ Tước là đang thăm dò.

Cô tìm một bụi cây che chắn kín đáo, lặng lẽ gọi ra năm con cổ trùng. Thiết Ngũ nhỏ con nên được đặt vào trong l*иg, Kiến Hậu thì tiếp tục ở lại trong giới cổ.

“Thiết Nhất đi thăm dò tài nguyên, Thiết Nhị, Thiết Tứ, Thiết Lục phụ trách bảo vệ tao. Đi đi, các con, đến lúc làm việc rồi.”

Thiết Nhất và Thiết Nhị lập tức nhận lệnh rời đi. Đồ Tước thì cúi người nhặt nhạnh các loại sắt vụn rải rác trên mặt đất, ném từng mảnh vào giỏ tre sau lưng, nhưng thực chất là đưa thẳng vào giới cổ.

Bây giờ đã có bảy cái miệng cần nuôi, nên sắt vụn tất nhiên càng nhiều càng tốt.

Chim qua thì phải rụng lông, Đồ Tước đi đến đâu là dọn sạch đất đến đó.

Hai bóng người phía sau càng lúc càng đến gần. Một trong số họ cơ bắp cuồn cuộn, thân hình cao lớn, nhưng bị mù một mắt, ánh mắt hung tợn khiến người nhìn phải khϊếp sợ.

Dương Đại Hà gườm gườm nhìn Đồ Tước, hạ giọng nói với Trương Đại Ngưu bên cạnh: “Anh Đại Ngưu, chính là con đĩ nhỏ đó. Nó đâm bị thương tay em tôi, hung dữ lắm. Loại hàng như nó mà được ca giáo huấn, cũng coi như có phúc rồi.”

Trương Đại Ngưu cười hề hề, nụ cười đầy dâʍ ɖu͙©: “Nói rõ rồi, con đĩ đó là của tao. Đồ ăn trong nhà nó tao lấy một nửa, nhà thì tao không cần. Dương Đại Hà, mày đừng có giở trò sau lưng tao.”

Trương Đại Ngưu giơ nắm đấm đập mạnh vào thân cây bên cạnh, khiến thân cây rung lắc mạnh, lõm hẳn một mảng.

Trương Đại Ngưu là dị năng giả hệ sức mạnh. Sức mạnh gấp đôi người thường, tính tình bạo lực, cυồиɠ ɖâʍ. Trước từng cưỡиɠ ɧϊếp tiểu thư nội thành nên bị bắt vào tù ba năm, mới vừa ra trại năm nay.

Hai tên này đúng là rắn chuột một ổ.

Dương Đại Hà lập tức cười nịnh: “Không dám không dám, anh Đại Ngưu là mặt trời trên cao, em chỉ là bùn đất dưới chân, sao dám có ý gì khác được. Tại ăn no rảnh quá thôi mà.”

“Hừ.” Trương Đại Ngưu liếc mắt: “Biết thế thì tốt. Đi, bắt con đĩ đó về chơi cho vui. Ông mày thích loại có cá tính mạnh như vậy, phải là ngựa hoang mới thú vị.”

Trương Đại Ngưu liếʍ môi đầy dâʍ ɭσạи.

Mắt gã tràn đầy bạo lực và du͙© vọиɠ.

Ánh mắt Dương Đại Hà lúc cúi đầu chợt lóe lên tia oán độc, tên Trương Đại Ngưu này, sớm muộn gì hắn cũng gϊếŧ chết.

Thấy Đồ Tước càng đi càng sâu vào vùng hoang, hai tên liền thầm mừng, trời cho cơ hội.

Chúng lập tức tăng tốc, Trương Đại Ngưu vừa cười dâʍ đãиɠ vừa áp sát: “Con nhóc một mình đi nhặt rác, chi bằng theo ông đây, sau này được ăn ngon mặc đẹp.”

Đồ Tước sớm đã biết có người theo dõi, cũng đại khái đoán ra là ai. Lúc này cô mỉm cười nhìn về phía Dương Đại Hà: “Ồ, tìm được người giúp rồi? Còn thằng em phế vật của mày đâu? Không phải chết rồi đấy chứ?”

0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.