0 chữ
Chương 37
Chương 37
Đồ Tước hít sâu một hơi: “Cảm ơn chị, em đi ngay!”
Đồ lót đúng là đồ hiếm. Cái qυầи ɭóŧ trên người Đồ Tước giờ nát đến mức gần như chỉ còn đúng một mép vải.
Không có cách nào khác. Áo ngoài thì có thể mặc vài ngày không sao, chứ đồ lót mà không thay thì thật sự là “lên mùi”. Mà cô thì lại thường xuyên ra ngoài thành, mồ hôi ra ướt rồi khô, khô rồi lại ướt.
Cô đã muốn mua thêm mấy bộ đồ lót từ lâu lắm rồi.
Quầy bán hàng nằm ngay đối diện quầy thu mua. Lúc này chỉ có hai bà cụ đang lề mề chọn hàng, Đồ Tước không cần xếp hàng, liếc một cái đã thấy vài bộ đồ lót được trưng bày trong tủ kính.
Là kiểu đơn giản màu lam nhạt: áo ngực thể thao và quần tam giác, không hoa văn cầu kỳ gì.
Một bộ giá 200 điểm.
Đắt đến mức khiến Đồ Tước đau lòng.
Người bán là một cô gái trẻ mặc đồng phục đen, Đồ Tước liếc mắt đã thấy làn môi đỏ rực, làn da trắng hơn hẳn người bình thường, kiểu này vừa nhìn đã biết là có chỗ dựa.
“Chị gái ơi, cho em hai bộ đồ lót với ạ!”
Giọng Đồ Tước ngọt như mía lùi, tiếng chị gái gọi đến nỗi nhân viên bán hàng cũng phải vui ra mặt.
Cô gái mím môi giữ vẻ nghiêm trang: “Em lấy cỡ gì?”
“Cỡ L là được ạ. Phiền chị nhé.”
Cô nhân viên lập tức lấy ra một bộ màu xanh lam, thêm một bộ màu tím nhạt — bộ tím để bên dưới, lúc nãy Đồ Tước chưa thấy, giờ xem như có thêm bất ngờ nho nhỏ.
Đồ Tước nhanh gọn quẹt thiết bị thanh toán, cất kỹ hai bộ đồ lót rồi còn không quên miệng ngọt: “Cảm ơn chị, chị thật xinh đẹp tốt bụng, cảm ơn chị nhiều lắm!”
Cô nhân viên được khen đến mức khóe môi không nhịn được mà cong lên.
Đồ Tước nhìn thấy bên cạnh có một hộp kem đánh răng hiệu "Người da trắng", giá 300 điểm, quyết định mua luôn một hộp.
Rồi là bàn chải đánh răng 80 điểm, cũng mua.
Xà phòng Eagle ba cục 200 điểm, lấy luôn.
Xà bông thơm 150 điểm một cục, cắn răng cũng lấy.
Nhìn thấy bên cạnh còn có bán giày, Đồ Tước cũng quyết định mua một đôi. Tuy giá tận 550 điểm, nhưng là giày làm từ da thú biến dị, bền chắc, chống mài mòn, kiểu dáng cổ thấp, bảo vệ được cả mắt cá chân.
Quá hợp để đi thám hiểm ngoài hoang dã.
Đồ Tước nhìn đôi giày vải trên chân mình, mũi giày đã thủng từ lâu, cô đã phải vá lại nhiều lần. Bình thường ở nhà, cô cũng không dám đi, toàn đi dép cỏ tự đan.
“Chị gái ơi, cho em mỗi món: xà phòng, bàn chải, kem đánh răng, xà bông thơm một cái. Giày da em lấy đôi size 37 nhé.”
Cô nhân viên không ngờ cô gái trông tầm thường như vậy mà lại chịu chi đến thế.
Đồ Tước thanh toán hết số đó trước.
Tổng cộng: 1680 điểm.
Cô cất hết đống đó vào gùi, rồi nhìn sang khu thực phẩm.
Mì sợi! Là mì kiều mạch, không phải mì trắng.
Một cân giá 400 điểm.
Đồ Tước quyết định tự thưởng cho mình một cân.
Rồi là gói gia vị, một chai 50g ớt bột, giá 150 điểm.
Lấy luôn.
Muối thì giới hạn mua, nhưng tháng này cô vẫn chưa dùng hạn ngạch, liền lấy 50g, giá 100 điểm.
Cô còn mua thêm một cái chảo đáy bằng, có vẻ là nhặt từ tàn tích về, nhưng nhìn vẫn chắc chắn, Đồ Tước bỏ 50 điểm mua về.
Sau đó, cô lại mua thêm một cân đường đỏ và một cân đường phèn.
Hai cân đường tiêu tốn 500 điểm.
Rồi cô mua thêm mười cây nến và hai viên pin dùng cho đèn pin, mất thêm 200 điểm.
Những món này, đắt đến đau lòng.
Mua xong tất cả, cô vẫn còn dư 2920 điểm.
Đồ Tước không ngờ ba mươi hạt bí đỏ lại có sức mua lớn như vậy.
Thực ra lần này đúng là cô gặp may.
Giá thu mua bên nông trường đang cao. Nếu là mùa lạnh, giá hạt bí đỏ chắc chỉ khoảng 150 điểm một hạt. Hơn nữa, giống cây có thể trồng được trong vùng phóng xạ thấp vốn đã hiếm.
Nếu không có cổ trùng, làm gì cô dễ dàng kiếm được hạt bí như vậy.
Chỉ riêng đám thú biến dị kia thôi cũng đủ xé cô ra nhai sống rồi.
Số điểm còn lại, Đồ Tước định để dành, chờ thương nhân lưu động tới thì xem có gì quý hiếm đáng mua không.
Đồ lót đúng là đồ hiếm. Cái qυầи ɭóŧ trên người Đồ Tước giờ nát đến mức gần như chỉ còn đúng một mép vải.
Không có cách nào khác. Áo ngoài thì có thể mặc vài ngày không sao, chứ đồ lót mà không thay thì thật sự là “lên mùi”. Mà cô thì lại thường xuyên ra ngoài thành, mồ hôi ra ướt rồi khô, khô rồi lại ướt.
Cô đã muốn mua thêm mấy bộ đồ lót từ lâu lắm rồi.
Quầy bán hàng nằm ngay đối diện quầy thu mua. Lúc này chỉ có hai bà cụ đang lề mề chọn hàng, Đồ Tước không cần xếp hàng, liếc một cái đã thấy vài bộ đồ lót được trưng bày trong tủ kính.
Là kiểu đơn giản màu lam nhạt: áo ngực thể thao và quần tam giác, không hoa văn cầu kỳ gì.
Một bộ giá 200 điểm.
Đắt đến mức khiến Đồ Tước đau lòng.
“Chị gái ơi, cho em hai bộ đồ lót với ạ!”
Giọng Đồ Tước ngọt như mía lùi, tiếng chị gái gọi đến nỗi nhân viên bán hàng cũng phải vui ra mặt.
Cô gái mím môi giữ vẻ nghiêm trang: “Em lấy cỡ gì?”
“Cỡ L là được ạ. Phiền chị nhé.”
Cô nhân viên lập tức lấy ra một bộ màu xanh lam, thêm một bộ màu tím nhạt — bộ tím để bên dưới, lúc nãy Đồ Tước chưa thấy, giờ xem như có thêm bất ngờ nho nhỏ.
Đồ Tước nhanh gọn quẹt thiết bị thanh toán, cất kỹ hai bộ đồ lót rồi còn không quên miệng ngọt: “Cảm ơn chị, chị thật xinh đẹp tốt bụng, cảm ơn chị nhiều lắm!”
Cô nhân viên được khen đến mức khóe môi không nhịn được mà cong lên.
Rồi là bàn chải đánh răng 80 điểm, cũng mua.
Xà phòng Eagle ba cục 200 điểm, lấy luôn.
Xà bông thơm 150 điểm một cục, cắn răng cũng lấy.
Nhìn thấy bên cạnh còn có bán giày, Đồ Tước cũng quyết định mua một đôi. Tuy giá tận 550 điểm, nhưng là giày làm từ da thú biến dị, bền chắc, chống mài mòn, kiểu dáng cổ thấp, bảo vệ được cả mắt cá chân.
Quá hợp để đi thám hiểm ngoài hoang dã.
Đồ Tước nhìn đôi giày vải trên chân mình, mũi giày đã thủng từ lâu, cô đã phải vá lại nhiều lần. Bình thường ở nhà, cô cũng không dám đi, toàn đi dép cỏ tự đan.
“Chị gái ơi, cho em mỗi món: xà phòng, bàn chải, kem đánh răng, xà bông thơm một cái. Giày da em lấy đôi size 37 nhé.”
Đồ Tước thanh toán hết số đó trước.
Tổng cộng: 1680 điểm.
Cô cất hết đống đó vào gùi, rồi nhìn sang khu thực phẩm.
Mì sợi! Là mì kiều mạch, không phải mì trắng.
Một cân giá 400 điểm.
Đồ Tước quyết định tự thưởng cho mình một cân.
Rồi là gói gia vị, một chai 50g ớt bột, giá 150 điểm.
Lấy luôn.
Muối thì giới hạn mua, nhưng tháng này cô vẫn chưa dùng hạn ngạch, liền lấy 50g, giá 100 điểm.
Cô còn mua thêm một cái chảo đáy bằng, có vẻ là nhặt từ tàn tích về, nhưng nhìn vẫn chắc chắn, Đồ Tước bỏ 50 điểm mua về.
Sau đó, cô lại mua thêm một cân đường đỏ và một cân đường phèn.
Hai cân đường tiêu tốn 500 điểm.
Rồi cô mua thêm mười cây nến và hai viên pin dùng cho đèn pin, mất thêm 200 điểm.
Những món này, đắt đến đau lòng.
Mua xong tất cả, cô vẫn còn dư 2920 điểm.
Đồ Tước không ngờ ba mươi hạt bí đỏ lại có sức mua lớn như vậy.
Thực ra lần này đúng là cô gặp may.
Giá thu mua bên nông trường đang cao. Nếu là mùa lạnh, giá hạt bí đỏ chắc chỉ khoảng 150 điểm một hạt. Hơn nữa, giống cây có thể trồng được trong vùng phóng xạ thấp vốn đã hiếm.
Nếu không có cổ trùng, làm gì cô dễ dàng kiếm được hạt bí như vậy.
Chỉ riêng đám thú biến dị kia thôi cũng đủ xé cô ra nhai sống rồi.
Số điểm còn lại, Đồ Tước định để dành, chờ thương nhân lưu động tới thì xem có gì quý hiếm đáng mua không.
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
