0 chữ
Chương 29
Chương 29
Chân Đồ Tước không hề dừng lại, Vương Tiểu Hồng theo bản năng quay đầu nhìn một cái, thoạt đầu chỉ thấy rừng trúc đung đưa nhẹ trong gió. Nhưng nhìn kỹ lại đó không phải là tre lay động, mà là vô số con sâu tre biến dị đang uốn éo bò đến.
Liếc mắt một cái, ít nhất phải hai ba chục con.
Loại sâu tre biến dị này thân hình tròn trịa, toàn thân xanh biếc, mỗi con nặng cỡ mười mấy cân, thân thể to hơn cả cánh tay của Vương Tiểu Hồng. Sau khi biến dị, chúng có khả năng bật nhảy rất mạnh, quan trọng là giờ chúng ăn tạp, đặc biệt thích thịt người.
Vương Tiểu Hồng từng nghe cha kể, có lần vệ quân thành đi dọn dẹp đυ.ng phải lũ sâu tre biến dị, sơ suất một cái, hai người bị bầy sâu gặm đến chẳng còn một mảnh.
Sắc mặt cô ấy bỗng chốc trắng bệch, cổ họng khô khốc không phát ra nổi tiếng. Hai chân chỉ còn bản năng chạy trốn, trong đầu ngoài chữ chạy ra chẳng còn gì nữa.
Cô aay không nhận ra, Đồ Tước đã buông tay mình từ lúc nào, thậm chí còn dần dừng bước lại.
Đến khi bóng dáng Vương Tiểu Hồng biến mất khỏi khu rừng trúc, Đồ Tước mới quay người, trở lại nơi vừa nãy.
Lúc này trong rừng tre, vì trận chiến giữa ba con cổ trùng và lũ sâu tre biến dị, lá và cành rơi đầy đất, xác sâu vương vãi khắp nơi, trông thê thảm vô cùng. Hai con cổ trùng của cô thì ung dung dạo chơi như đi dạo.
Đồ Tước triệu hồi Kiến Hậu ra bảo vệ bản thân.
Sau đó cô bắt đầu vui vẻ đi… nhặt xác. Đám sâu tre biến dị này yếu hơn lũ chuột biến dị nhiều, Thiết Nhị và Thiết Tứ một chọi ba vẫn không hề lép vế, thêm cả hỗ trợ của Thiết Nhất, đây đúng là một cuộc đồ sát sảng khoái.
Đồ Tước dùng thiết bị quét kỹ từng xác sâu tre biến dị. Chủ yếu là phần thân, chỗ đó nhiều thịt nhất. Những con có phóng xạ trung bình trở lên cô cho vào giới cổ, còn phần có phóng xạ thấp thì giữ lại cho bản thân.
Tổng cộng ba mươi hai con sâu tre biến dị, nặng chừng ba đến bốn trăm cân, cuối cùng thu được 50 cân thịt sâu tre có phóng xạ thấp.
Năm mươi cân thịt, nhét đầy ắp gùi của Đồ Tước mới xong.
Lần này thật sự là phát tài rồi.
Mà đống xác sâu còn lại cũng không bị lãng phí, toàn bộ đều đem cho giới cổ nuốt sạch.
“Rất tốt, các bé làm rất tốt. Ngoan thì có thưởng, lại đây nào.”
Ngoại trừ Kiến Hậu, ba con còn lại đều bị thương. Tuy sâu tre biến dị yếu, nhưng số lượng lại đông, lúc mới bắt đầu chiến đấu, cổ trùng khó tránh khỏi bị thương.
Thiết Nhị và Thiết Tứ mỗi con gãy một chân, Thiết Nhất thì mù mất một con mắt kép.
Đồ Tước tiện tay nhặt một mảnh lá, rạch đầu ngón tay, cho mỗi con một giọt máu, đây là phần thưởng mà chúng xứng đáng được nhận.
Hôm nay thu hoạch đã quá đủ, Đồ Tước thu Kiến Hậu về lại giới cổ. Ba con còn lại tạm thời để ngoài hộ vệ.
Đợi ra khỏi rừng trúc rồi thu về cũng không muộn.
Thiết Nhất sau khi nuốt máu, khẽ động râu, truyền ý niệm về cho chủ nhân, nó lại phát hiện ra một cây giống như lần trước.
Đồ Tước trầm ngâm một lúc, rồi vẫn quyết định tới xem thử.
Hiện tại sức chiến đấu của bốn con cổ trùng vẫn còn giữ được khoảng 80%, nếu gặp nguy hiểm thì vẫn có thể ứng phó.
“Được, dẫn tao qua đó.”
Vừa rồi sâu tre biến dị và kiến sắt làm ầm ĩ một trận, đám người quanh rừng đã sớm chạy sạch. Đồ Tước dứt khoát để Thiết Nhất dẫn đường, không cần phải lặn dưới đất nữa.
Đi khoảng năm phút, đến chỗ Thiết Nhất phát hiện thức ăn.
Một gò đất nhỏ nhô lên, trên đó mọc một cây măng non bằng ngón tay, cao chừng mười phân, đang đung đưa theo gió, khiến Đồ Tước ngớ người.
Thì ra "thức ăn" mà nó nói là cái này à…
Cô dở khóc dở cười.
Nhưng vẫn lấy thiết bị ra kiểm tra.
[Tít, phóng xạ thấp, có thể làm thuốc.]
Sắc mặt Đồ Tước lập tức đổi hẳn. Là phóng xạ thấp? Vậy chẳng phải nghĩa là cây măng này có thể di thực vào giới cổ sao?
Liếc mắt một cái, ít nhất phải hai ba chục con.
Loại sâu tre biến dị này thân hình tròn trịa, toàn thân xanh biếc, mỗi con nặng cỡ mười mấy cân, thân thể to hơn cả cánh tay của Vương Tiểu Hồng. Sau khi biến dị, chúng có khả năng bật nhảy rất mạnh, quan trọng là giờ chúng ăn tạp, đặc biệt thích thịt người.
Vương Tiểu Hồng từng nghe cha kể, có lần vệ quân thành đi dọn dẹp đυ.ng phải lũ sâu tre biến dị, sơ suất một cái, hai người bị bầy sâu gặm đến chẳng còn một mảnh.
Sắc mặt cô ấy bỗng chốc trắng bệch, cổ họng khô khốc không phát ra nổi tiếng. Hai chân chỉ còn bản năng chạy trốn, trong đầu ngoài chữ chạy ra chẳng còn gì nữa.
Đến khi bóng dáng Vương Tiểu Hồng biến mất khỏi khu rừng trúc, Đồ Tước mới quay người, trở lại nơi vừa nãy.
Lúc này trong rừng tre, vì trận chiến giữa ba con cổ trùng và lũ sâu tre biến dị, lá và cành rơi đầy đất, xác sâu vương vãi khắp nơi, trông thê thảm vô cùng. Hai con cổ trùng của cô thì ung dung dạo chơi như đi dạo.
Đồ Tước triệu hồi Kiến Hậu ra bảo vệ bản thân.
Sau đó cô bắt đầu vui vẻ đi… nhặt xác. Đám sâu tre biến dị này yếu hơn lũ chuột biến dị nhiều, Thiết Nhị và Thiết Tứ một chọi ba vẫn không hề lép vế, thêm cả hỗ trợ của Thiết Nhất, đây đúng là một cuộc đồ sát sảng khoái.
Đồ Tước dùng thiết bị quét kỹ từng xác sâu tre biến dị. Chủ yếu là phần thân, chỗ đó nhiều thịt nhất. Những con có phóng xạ trung bình trở lên cô cho vào giới cổ, còn phần có phóng xạ thấp thì giữ lại cho bản thân.
Năm mươi cân thịt, nhét đầy ắp gùi của Đồ Tước mới xong.
Lần này thật sự là phát tài rồi.
Mà đống xác sâu còn lại cũng không bị lãng phí, toàn bộ đều đem cho giới cổ nuốt sạch.
“Rất tốt, các bé làm rất tốt. Ngoan thì có thưởng, lại đây nào.”
Ngoại trừ Kiến Hậu, ba con còn lại đều bị thương. Tuy sâu tre biến dị yếu, nhưng số lượng lại đông, lúc mới bắt đầu chiến đấu, cổ trùng khó tránh khỏi bị thương.
Thiết Nhị và Thiết Tứ mỗi con gãy một chân, Thiết Nhất thì mù mất một con mắt kép.
Đồ Tước tiện tay nhặt một mảnh lá, rạch đầu ngón tay, cho mỗi con một giọt máu, đây là phần thưởng mà chúng xứng đáng được nhận.
Đợi ra khỏi rừng trúc rồi thu về cũng không muộn.
Thiết Nhất sau khi nuốt máu, khẽ động râu, truyền ý niệm về cho chủ nhân, nó lại phát hiện ra một cây giống như lần trước.
Đồ Tước trầm ngâm một lúc, rồi vẫn quyết định tới xem thử.
Hiện tại sức chiến đấu của bốn con cổ trùng vẫn còn giữ được khoảng 80%, nếu gặp nguy hiểm thì vẫn có thể ứng phó.
“Được, dẫn tao qua đó.”
Vừa rồi sâu tre biến dị và kiến sắt làm ầm ĩ một trận, đám người quanh rừng đã sớm chạy sạch. Đồ Tước dứt khoát để Thiết Nhất dẫn đường, không cần phải lặn dưới đất nữa.
Đi khoảng năm phút, đến chỗ Thiết Nhất phát hiện thức ăn.
Một gò đất nhỏ nhô lên, trên đó mọc một cây măng non bằng ngón tay, cao chừng mười phân, đang đung đưa theo gió, khiến Đồ Tước ngớ người.
Thì ra "thức ăn" mà nó nói là cái này à…
Cô dở khóc dở cười.
Nhưng vẫn lấy thiết bị ra kiểm tra.
[Tít, phóng xạ thấp, có thể làm thuốc.]
Sắc mặt Đồ Tước lập tức đổi hẳn. Là phóng xạ thấp? Vậy chẳng phải nghĩa là cây măng này có thể di thực vào giới cổ sao?
1
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
