0 chữ
Chương 28
Chương 28
Cô đi vào bụi cây phía sau sườn dốc. Ở đây có một cái hố sâu, bị bụi cây rậm rạp che kín, nếu không phải nhờ Đồ Tước luyện công pháp Trường Xuân nên mắt tốt, chắc cũng không phát hiện ra.
Cô lần lượt triệu hồi đám cổ trùng của mình ra.
Cho tất cả ẩn nấp xuống dưới đất, Thiết Nhất tiếp tục tìm kiếm thức ăn, Thiết Nhị và Thiết Tứ đứng hai bên hộ vệ, bảo đảm an toàn cho cô.
Kiến Hậu thì ở lại trong giới cổ để đề phòng bất trắc. Cũng là để bảo vệ nó tốt hơn.
Có cổ trùng bảo hộ, dây thần kinh căng cứng của Đồ Tước cuối cùng cũng được thả lỏng đôi chút.
“Em xong rồi.”
Đồ Tước vỗ vai Vương Tiểu Hồng.
Vương Tiểu Hồng đang ngồi phịch trên gò đất thì hét toáng lên: “A! Hù chết chị rồi, em đi kiểu gì chẳng có tiếng thế hả!”
“Ừm, vậy có phải cũng có khả năng là em gọi chị mấy lần rồi mà chị chẳng phản ứng gì không?”
Vương Tiểu Hồng cười gượng gạo.
“Ôi dào, chị mải đào măng thôi. Đồ Tước, em xem cái măng này, to lắm nè.”
Nơi Vương Tiểu Hồng đứng đã bị cô ấy đào ra một mẩu chồi măng, đúng thật là một củ măng rất lớn, một nửa vẫn còn nằm trong đất.
“Chị đào đi, em đi chặt vài cây tre.”
Đồ Tước cũng rút dao phát ra bắt đầu làm việc.
Củ măng này là do Vương Tiểu Hồng phát hiện, cô không có ý định giúp. Bằng không lát nữa đào xong, Vương Tiểu Hồng lại phải chia cho cô một nửa.
Đồ Tước cầm dao phát, quay người tìm một cây tre non to bằng đùi mình, vung dao chặt xuống. Một nhát làm thân tre hằn một rãnh sâu, khiến bàn tay cô tê rần, nhưng Đồ Tước lại rất vui, điều đó chứng tỏ sức mạnh của cô đang ngày càng tăng.
Là chuyện tốt.
Vương Tiểu Hồng cảm kích liếc nhìn bóng lưng Đồ Tước, nếu là người khác, lúc này chắc chắn sẽ xán lại đòi chia phần.
Làm việc với Đồ Tước thì cứ sòng phẳng rõ ràng như thế.
Vương Tiểu Hồng cầm cuốc đào đất, mất nửa tiếng mới moi được củ măng ra, to đùng một cái, nhìn qua chắc cũng phải bốn, năm mươi cân.
(1kg bên Trung = 0.5kg bên mình nhé)
Lúc này Đồ Tước cũng đã chặt xong một cây tre, dùng dây cỏ buộc lên xe kéo. Cô tò mò bước lại gần xem Vương Tiểu Hồng “mở hộp bất ngờ”.
[Tít, phóng xạ trung bình, có thể sử dụng.]
Vương Tiểu Hồng không cam lòng, gỡ thêm vài lớp vỏ ngoài.
[Tít, phóng xạ trung bình, có thể sử dụng.]
“Á á á, không thể nào, củ to thế này, kiểu gì cũng phải có chỗ ăn được chứ!”
Cô ấy tiếp tục bóc, từ năm mươi cân măng cô bóc mất ít nhất bốn mươi cân, chỉ còn mấy lớp bên trong.
[Tít, phóng xạ trung bình, có thể sử dụng.]
Vương Tiểu Hồng tức phát điên, vẫn không chịu bỏ cuộc, cô không tin là củ măng to thế lại không có tí gì ăn được.
[Tít, phóng xạ thấp, có thể ăn.]
“Woa! Cuối cùng cũng có chỗ ăn được rồi!” Vương Tiểu Hồng cẩn thận giơ phần lõi măng còn lại, chắc chỉ chừng một cân lên cho Đồ Tước xem, Đồ Tước giơ ngón cái khen ngợi.
Vương Tiểu Hồng chọn hai lá măng to, bọc kỹ món “bảo bối” này rồi cho vào gùi. Lúc này tay cô ấy đã mỏi rã rời, bèn ngồi bệt lên gò đất nghỉ ngơi.
Đồ Tước tiếp tục chặt tre, một cây rõ ràng là không đủ, lần này cô định chặt ba cây mang về.
Tất nhiên, nếu Thiết Nhất tìm được thức ăn, thì lại tính tiếp.
Đúng lúc ấy, ý niệm từ Thiết Nhất truyền đến: “Chủ nhân, có rất nhiều sâu đang tiến lại.”
Từ sau khi hấp thu vài giọt máu, việc liên lạc với Thiết Nhất trở nên thông suốt hơn hẳn.
Đồ Tước cảm nhận được Thiết Nhất đang gấp gáp chạy về phía này.
Khi cảm thấy cổ sư gặp nguy hiểm, cổ trùng sẽ tự động quay về bảo vệ.
“Thiết Nhị, Thiết Tứ, chuẩn bị nghênh chiến.”
Đồ Tước cũng không chặt tre nữa.
Cô kéo Vương Tiểu Hồng chạy thẳng ra ngoài.
Vương Tiểu Hồng nghi hoặc không hiểu: “Em còn chưa chặt xong tre mà? Xe kéo của em cũng không cần à?”
“Có rất nhiều sâu đang kéo đến, em thấy rồi.”
Cô lần lượt triệu hồi đám cổ trùng của mình ra.
Cho tất cả ẩn nấp xuống dưới đất, Thiết Nhất tiếp tục tìm kiếm thức ăn, Thiết Nhị và Thiết Tứ đứng hai bên hộ vệ, bảo đảm an toàn cho cô.
Kiến Hậu thì ở lại trong giới cổ để đề phòng bất trắc. Cũng là để bảo vệ nó tốt hơn.
Có cổ trùng bảo hộ, dây thần kinh căng cứng của Đồ Tước cuối cùng cũng được thả lỏng đôi chút.
“Em xong rồi.”
Đồ Tước vỗ vai Vương Tiểu Hồng.
Vương Tiểu Hồng đang ngồi phịch trên gò đất thì hét toáng lên: “A! Hù chết chị rồi, em đi kiểu gì chẳng có tiếng thế hả!”
“Ừm, vậy có phải cũng có khả năng là em gọi chị mấy lần rồi mà chị chẳng phản ứng gì không?”
“Ôi dào, chị mải đào măng thôi. Đồ Tước, em xem cái măng này, to lắm nè.”
Nơi Vương Tiểu Hồng đứng đã bị cô ấy đào ra một mẩu chồi măng, đúng thật là một củ măng rất lớn, một nửa vẫn còn nằm trong đất.
“Chị đào đi, em đi chặt vài cây tre.”
Đồ Tước cũng rút dao phát ra bắt đầu làm việc.
Củ măng này là do Vương Tiểu Hồng phát hiện, cô không có ý định giúp. Bằng không lát nữa đào xong, Vương Tiểu Hồng lại phải chia cho cô một nửa.
Đồ Tước cầm dao phát, quay người tìm một cây tre non to bằng đùi mình, vung dao chặt xuống. Một nhát làm thân tre hằn một rãnh sâu, khiến bàn tay cô tê rần, nhưng Đồ Tước lại rất vui, điều đó chứng tỏ sức mạnh của cô đang ngày càng tăng.
Là chuyện tốt.
Vương Tiểu Hồng cảm kích liếc nhìn bóng lưng Đồ Tước, nếu là người khác, lúc này chắc chắn sẽ xán lại đòi chia phần.
Vương Tiểu Hồng cầm cuốc đào đất, mất nửa tiếng mới moi được củ măng ra, to đùng một cái, nhìn qua chắc cũng phải bốn, năm mươi cân.
(1kg bên Trung = 0.5kg bên mình nhé)
Lúc này Đồ Tước cũng đã chặt xong một cây tre, dùng dây cỏ buộc lên xe kéo. Cô tò mò bước lại gần xem Vương Tiểu Hồng “mở hộp bất ngờ”.
[Tít, phóng xạ trung bình, có thể sử dụng.]
Vương Tiểu Hồng không cam lòng, gỡ thêm vài lớp vỏ ngoài.
[Tít, phóng xạ trung bình, có thể sử dụng.]
“Á á á, không thể nào, củ to thế này, kiểu gì cũng phải có chỗ ăn được chứ!”
Cô ấy tiếp tục bóc, từ năm mươi cân măng cô bóc mất ít nhất bốn mươi cân, chỉ còn mấy lớp bên trong.
[Tít, phóng xạ trung bình, có thể sử dụng.]
Vương Tiểu Hồng tức phát điên, vẫn không chịu bỏ cuộc, cô không tin là củ măng to thế lại không có tí gì ăn được.
“Woa! Cuối cùng cũng có chỗ ăn được rồi!” Vương Tiểu Hồng cẩn thận giơ phần lõi măng còn lại, chắc chỉ chừng một cân lên cho Đồ Tước xem, Đồ Tước giơ ngón cái khen ngợi.
Vương Tiểu Hồng chọn hai lá măng to, bọc kỹ món “bảo bối” này rồi cho vào gùi. Lúc này tay cô ấy đã mỏi rã rời, bèn ngồi bệt lên gò đất nghỉ ngơi.
Đồ Tước tiếp tục chặt tre, một cây rõ ràng là không đủ, lần này cô định chặt ba cây mang về.
Tất nhiên, nếu Thiết Nhất tìm được thức ăn, thì lại tính tiếp.
Đúng lúc ấy, ý niệm từ Thiết Nhất truyền đến: “Chủ nhân, có rất nhiều sâu đang tiến lại.”
Từ sau khi hấp thu vài giọt máu, việc liên lạc với Thiết Nhất trở nên thông suốt hơn hẳn.
Đồ Tước cảm nhận được Thiết Nhất đang gấp gáp chạy về phía này.
Khi cảm thấy cổ sư gặp nguy hiểm, cổ trùng sẽ tự động quay về bảo vệ.
“Thiết Nhị, Thiết Tứ, chuẩn bị nghênh chiến.”
Đồ Tước cũng không chặt tre nữa.
Cô kéo Vương Tiểu Hồng chạy thẳng ra ngoài.
Vương Tiểu Hồng nghi hoặc không hiểu: “Em còn chưa chặt xong tre mà? Xe kéo của em cũng không cần à?”
“Có rất nhiều sâu đang kéo đến, em thấy rồi.”
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
