0 chữ
Chương 61
Chương 61: Học tập khiến tôi vui vẻ (61)
“Ông xem Từ Khải Thừa và Triết tuổi tác bằng nhau, chi bằng cứ nói năm đó Từ phu nhân sinh ra một cặp song sinh khác trứng. Bộ Diễm vì muốn thượng vị, không từ thủ đoạn, đã đánh cắp một trong số đó, muốn mượn con để leo cao. Bây giờ sự thật cuối cùng đã sáng tỏ.”
Kịch bản này cô không dùng được, nhưng có thể dùng cho Bộ Triết.
Người lười như cô, khó khăn lắm mới nghĩ ra một kịch bản, sao có thể không dùng chứ? Như vậy thì quá lãng phí rồi.
“Cái này…” Từ Diệp Vĩ lộ vẻ khó xử: “Cô muốn tôi để vợ mình nhận thằng bé. Như vậy quá làm tổn thương vợ tôi rồi.”
Ngọc Sanh chỉ cười mà không nói.
Bây giờ mới nói đến chuyện làm tổn thương vợ ông à?
Ban đầu ông nuôi tình nhân là ai dùng dao kề vào cổ ông ép ông nuôi vậy?
Bộ Triết là tôi ép ông sinh ra sao?
Từ Diệp Vĩ đọc được ý của cô.
Chủ yếu là nụ cười của cô không chút che giấu sự khinh bỉ.
Từ Diệp Vĩ ấp úng: “Năm đó đúng là lỗi của tôi.”
“Ồ, năm đó…”
Từ Diệp Vĩ nghẹn lời, bên cạnh ông ta bây giờ cũng đâu thiếu những cô nàng xinh đẹp.
Ngọc Sanh lười nói nhảm với ông ta, đặt mạnh cốc cà phê xuống, khiến Từ Diệp Vĩ giật mình.
“Đừng lấy phu nhân ông ra để cầu xin lòng thương hại, tôi không quen. Phương án của tôi là như vậy, hoặc là ông chấp nhận toàn bộ, hoặc là coi như chúng ta nói chuyện thất bại. Vậy thì tôi sẽ dùng cách của mình để bù đắp cho Bộ Triết, đòi lại công bằng cho cậu ấy.”
Đồ đàn ông cặn bã không có trách nhiệm, nếu không phải bây giờ tôi là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, tôi đã xử lý ông trong vòng một nốt nhạc rồi.
Cảm ơn công dân tốt tuân thủ pháp luật! Hệ thống lầm bầm nhưng lại có chút lo lắng.
Xã hội hiện đại thì không sao, nhưng nếu sau này đến thế giới mà pháp luật không hoàn thiện, có thể gϊếŧ người thì phải làm sao đây?
Từ Diệp Vĩ chưa từng gặp kiểu đàm phán “thích nói thì nói, không nói thì cút” này bao giờ.
Người trước mặt ông ta đâu phải cô gái nhỏ nào, rõ ràng là một nữ thổ phỉ.
Từ Diệp Vĩ nội tâm đấu tranh kịch liệt, không biết đang cân nhắc điều gì.
“Cái tên chó má của ông, khụ, con trai ông Từ Khải Thừa muốn gϊếŧ chết Bộ Triết ông có biết không?” Ngọc Sanh đột nhiên nói.
“Cái gì?” Từ Diệp Vĩ hoảng loạn.
“Rất ngạc nhiên sao? Vậy Bộ Diễm muốn gϊếŧ chết Bộ Triết, ông cũng không biết luôn hả?”
Ngọc Sanh nhìn chằm chằm vào mắt ông ta, gật đầu: “Ồ, xem ra là biết rồi.”
“Tôi không biết, tôi làm sao có thể biết được!” Từ Diệp Vĩ vội vàng phủ nhận!
Ngọc Sanh thờ ơ gõ gõ bàn: “Xem ra nhà họ Từ là long đàm hổ huyệt rồi, tôi đột nhiên thấy không cần thiết để Bộ Triết quay về nữa. Cậu ấy muốn gì, nhà họ Lê chúng tôi đâu phải không cho nổi.”
Ông ta làm tổng giám đốc bao nhiêu năm nay, chưa từng bị ép đến mức này, đúng là quá đáng.
Từ Diệp Vĩ nghẹn một bụng lời, nghẹn đến đỏ bừng mặt.
Nhưng đối diện với vẻ mặt thờ ơ của Ngọc Sanh, ông ta lập tức như quả bóng bị xì hơi, xẹp lép.
Từ Diệp Vĩ run rẩy hồi lâu, đột nhiên nghiến răng: “Được, tôi đồng ý với cô.”
Ngọc Sanh liếc nhìn, thấy bên kia đường đã bắt đầu tan học.
Cô thu lại khí thế hung hăng, giọng điệu ôn hòa: “Tổng giám đốc Từ, tôi không biết ông có biết Bộ Diễm đã nói về ông với Bộ Triết như thế nào không. Tóm lại lát nữa ông có lẽ phải giải thích một chút với Bộ Triết.”
Nói xong, Ngọc Sanh gọi nhân viên phục vụ đến bắt đầu gọi món.
Khi Bộ Triết bước vào, các món ăn cũng vừa được dọn ra.
Ngọc Sanh vẫy tay về phía cửa, Bộ Triết liền như một chú nai con vui vẻ, nhảy nhót đến bên cô, vô cùng tự nhiên ngồi xuống cạnh cô.
Toàn bộ quá trình đều không thèm nhìn bố ruột là Từ Diệp Vĩ lấy một cái.
“Đói chưa? Ăn trước đi, đều là những món cậu thích ăn.”
[Ký chủ, câu này của cô đặc biệt nhân từ, đặc biệt như một người mẹ già.]
Trán Ngọc Sanh giật giật: “Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu. Sau này chưa gọi cậu thì đừng có nhảy ra lung tung.”
Hệ thống ủy khuất lui xuống.
Hôm nay lại bị ghét bỏ, hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Kịch bản này cô không dùng được, nhưng có thể dùng cho Bộ Triết.
Người lười như cô, khó khăn lắm mới nghĩ ra một kịch bản, sao có thể không dùng chứ? Như vậy thì quá lãng phí rồi.
“Cái này…” Từ Diệp Vĩ lộ vẻ khó xử: “Cô muốn tôi để vợ mình nhận thằng bé. Như vậy quá làm tổn thương vợ tôi rồi.”
Ngọc Sanh chỉ cười mà không nói.
Bây giờ mới nói đến chuyện làm tổn thương vợ ông à?
Ban đầu ông nuôi tình nhân là ai dùng dao kề vào cổ ông ép ông nuôi vậy?
Bộ Triết là tôi ép ông sinh ra sao?
Chủ yếu là nụ cười của cô không chút che giấu sự khinh bỉ.
Từ Diệp Vĩ ấp úng: “Năm đó đúng là lỗi của tôi.”
“Ồ, năm đó…”
Từ Diệp Vĩ nghẹn lời, bên cạnh ông ta bây giờ cũng đâu thiếu những cô nàng xinh đẹp.
Ngọc Sanh lười nói nhảm với ông ta, đặt mạnh cốc cà phê xuống, khiến Từ Diệp Vĩ giật mình.
“Đừng lấy phu nhân ông ra để cầu xin lòng thương hại, tôi không quen. Phương án của tôi là như vậy, hoặc là ông chấp nhận toàn bộ, hoặc là coi như chúng ta nói chuyện thất bại. Vậy thì tôi sẽ dùng cách của mình để bù đắp cho Bộ Triết, đòi lại công bằng cho cậu ấy.”
Đồ đàn ông cặn bã không có trách nhiệm, nếu không phải bây giờ tôi là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, tôi đã xử lý ông trong vòng một nốt nhạc rồi.
Xã hội hiện đại thì không sao, nhưng nếu sau này đến thế giới mà pháp luật không hoàn thiện, có thể gϊếŧ người thì phải làm sao đây?
Từ Diệp Vĩ chưa từng gặp kiểu đàm phán “thích nói thì nói, không nói thì cút” này bao giờ.
Người trước mặt ông ta đâu phải cô gái nhỏ nào, rõ ràng là một nữ thổ phỉ.
Từ Diệp Vĩ nội tâm đấu tranh kịch liệt, không biết đang cân nhắc điều gì.
“Cái tên chó má của ông, khụ, con trai ông Từ Khải Thừa muốn gϊếŧ chết Bộ Triết ông có biết không?” Ngọc Sanh đột nhiên nói.
“Cái gì?” Từ Diệp Vĩ hoảng loạn.
“Rất ngạc nhiên sao? Vậy Bộ Diễm muốn gϊếŧ chết Bộ Triết, ông cũng không biết luôn hả?”
Ngọc Sanh nhìn chằm chằm vào mắt ông ta, gật đầu: “Ồ, xem ra là biết rồi.”
Ngọc Sanh thờ ơ gõ gõ bàn: “Xem ra nhà họ Từ là long đàm hổ huyệt rồi, tôi đột nhiên thấy không cần thiết để Bộ Triết quay về nữa. Cậu ấy muốn gì, nhà họ Lê chúng tôi đâu phải không cho nổi.”
Ông ta làm tổng giám đốc bao nhiêu năm nay, chưa từng bị ép đến mức này, đúng là quá đáng.
Từ Diệp Vĩ nghẹn một bụng lời, nghẹn đến đỏ bừng mặt.
Nhưng đối diện với vẻ mặt thờ ơ của Ngọc Sanh, ông ta lập tức như quả bóng bị xì hơi, xẹp lép.
Từ Diệp Vĩ run rẩy hồi lâu, đột nhiên nghiến răng: “Được, tôi đồng ý với cô.”
Ngọc Sanh liếc nhìn, thấy bên kia đường đã bắt đầu tan học.
Cô thu lại khí thế hung hăng, giọng điệu ôn hòa: “Tổng giám đốc Từ, tôi không biết ông có biết Bộ Diễm đã nói về ông với Bộ Triết như thế nào không. Tóm lại lát nữa ông có lẽ phải giải thích một chút với Bộ Triết.”
Nói xong, Ngọc Sanh gọi nhân viên phục vụ đến bắt đầu gọi món.
Khi Bộ Triết bước vào, các món ăn cũng vừa được dọn ra.
Ngọc Sanh vẫy tay về phía cửa, Bộ Triết liền như một chú nai con vui vẻ, nhảy nhót đến bên cô, vô cùng tự nhiên ngồi xuống cạnh cô.
Toàn bộ quá trình đều không thèm nhìn bố ruột là Từ Diệp Vĩ lấy một cái.
“Đói chưa? Ăn trước đi, đều là những món cậu thích ăn.”
[Ký chủ, câu này của cô đặc biệt nhân từ, đặc biệt như một người mẹ già.]
Trán Ngọc Sanh giật giật: “Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu. Sau này chưa gọi cậu thì đừng có nhảy ra lung tung.”
Hệ thống ủy khuất lui xuống.
Hôm nay lại bị ghét bỏ, hoàn thành nhiệm vụ rồi.
3
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
