0 chữ
Chương 60
Chương 78: Hãy gọi ta là Nữ vương đại nhân (1)
Cùng với những bước chân của "pháo hôi", khung cảnh trước mắt bắt đầu méo mó.
Ngọc Sanh lại nghe thấy giọng nói máy móc đó: [Cảnh báo, cảnh báo, phát hiện lỗi lớn. Ba giây nữa sẽ tự động sửa chữa, bắt đầu đếm ngược, 3, 2, 1!]
Sau một trận choáng váng, Ngọc Sanh mở mắt lần nữa, phát hiện mình đã quay lại không gian nhiệm vụ.
Cục bông xù ỉu xìu nằm bò trên mặt đất, trông như một món đồ chơi cũ nát bị lũ trẻ nghịch ngợm làm cạn sạch pin.
Nó nằm một lúc, có lẽ đã tích góp được chút năng lượng, khó khăn lắm mới đứng dậy được, đôi mắt hạt đậu hung tợn trợn trừng nhìn Ngọc Sanh.
[Ký chủ cố ý phá hủy vị diện, trừ toàn bộ điểm tích lũy của nhiệm vụ trước.]
"Cứ trừ đi."
Ngọc Sanh khoanh chân ngồi dưới đất, phẩy phẩy tay, chẳng mảy may để tâm.
Đằng nào thì số điểm đó cũng chẳng mua được gì trong cửa hàng hệ thống, nhìn thấy lại thêm phiền, chi bằng cứ về không.
"Cậu có trừ tôi thành số âm, tôi cũng không nhận loại nhiệm vụ vừa rồi đâu!"
Hệ thống rất muốn hung hăng đe dọa Ngọc Sanh một phen.
Nhưng bây giờ không phải trong thế giới nhiệm vụ, ký chủ thật sự có thể đánh chết nó.
Nó là một cái "hệ thống nhát gan", nhát gan từ trong ra ngoài.
Thế là nó đành ủy khuất hỏi một câu: [Sao lại không nhận chứ?]
"Tôi còn muốn hỏi cậu tại sao đấy? Các cậu ở Cục Quản lý Thời không khi nhận ủy thác không sàng lọc à?"
[Là chúng ta.] Hệ thống yếu ớt sửa lại.
Nhân viên mà không có sự gắn kết với doanh nghiệp là điều cấm kỵ, sẽ không giữ chân được họ đâu.
"Được, chúng ta. Chúng ta không sàng lọc người ủy thác à?" Ngọc Sanh không hiểu mạch não của hệ thống, nên chỉ đáp ứng qua loa.
Vẻ mặt của cục bông xù chuyển sang hoang mang: [Sàng lọc gì cơ?]
"Loại người rõ ràng là có đầu óc và tính cách có vấn đề, tự mình tìm đường chết không nói còn hại cả nhà, dựa vào đâu mà có cơ hội ủy thác chúng ta giúp cô ta nghịch tập? Dựa vào đâu mà có cơ hội quý giá được làm lại từ đầu?"
Hệ thống yếu ớt nói: [Nhưng cô ta đáng thương lắm, oán khí nặng nề.]
"Cô ta đáng thương là cô ta có lý à? Cô ta đáng thương hơn những người thân bị cô ta hy sinh vì tình yêu sao?"
Ngọc Sanh cười khẩy một tiếng: "Cô ta oán hận chẳng qua là thằng đàn ông khốn nạn đó không yêu cô ta thôi. Chỉ cần thằng đàn ông khốn nạn đó có chút tình cảm với cô ta, xem thử cô ta có hối hận vì đã hại cả nhà không. E là bị thằng khốn đó nói ngọt ngào vài câu là tha thứ ngay ấy chứ."
"Tóm lại loại việc này tôi không nhận, ghê tởm quá."
Hệ thống rất khó xử, nó chỉ là một cái hệ thống yếu ớt bất lực.
Cuối cùng, nó nói rằng mình chưa từng gặp trường hợp này, cần phải báo cáo lên cấp trên.
Ngọc Sanh phẩy tay, ra hiệu nó đi nhanh đi.
Thoáng chốc, cục bông xù lóe lên một cái rồi biến mất tại chỗ.
Ngọc Sanh vươn tay sờ vào chỗ cục bông xù vừa biến mất, ánh mắt đong đầy suy tư.
Cô thầm niệm lệnh mở cửa hàng hệ thống, nó lại mở ra trước mặt cô.
Quả nhiên đúng như cô nghĩ, xem ra cửa hàng hệ thống này không gắn với hệ thống mà gắn với cô.
Ngọc Sanh lướt chậm rãi cửa hàng hệ thống, thỉnh thoảng lại chạm vào màn hình.
Cho đến khi cảm nhận được một dao động yếu ớt quanh mình, cô liền khẽ niệm trong lòng, đóng cửa hàng hệ thống lại.
Ngay sau đó, cục bông xù xuất hiện trở lại, nó nói cấp trên thấy những gì cô nói rất có lý, đã đồng ý yêu cầu của cô.
Họ sẽ đổi cho cô một thế giới khác và sau này sẽ không phân công những ủy thác cùng loại cho cô nữa.
Ngọc Sanh khá hài lòng với kết quả xử lý này.
"Được thôi, để tôi xem nhiệm vụ tiếp theo là gì."
Hệ thống vội vàng mở lại cánh cổng dịch chuyển.
Khóe miệng Ngọc Sanh giật giật, chết tiệt, lại quên mất không đề nghị sửa lại cánh cổng dịch chuyển!
Vốn dĩ có câu: "Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt." (Hăng hái lần đầu, lần hai chùn bước, lần ba kiệt sức)
Cô bây giờ đã bước vào lần thứ ba rồi, quả nhiên cảm giác chống đối đã yếu đi rất nhiều.
Đáng sợ quá, lần sau nhất định phải đề cập đến, nếu không cô sẽ bị cái thẩm mỹ này đồng hóa mất.
Ngọc Sanh nhắm mắt lại, không nghĩ lung tung nữa, dồn hết tâm trí để tiếp nhận ký ức của người ủy thác.
Ngọc Sanh lại nghe thấy giọng nói máy móc đó: [Cảnh báo, cảnh báo, phát hiện lỗi lớn. Ba giây nữa sẽ tự động sửa chữa, bắt đầu đếm ngược, 3, 2, 1!]
Sau một trận choáng váng, Ngọc Sanh mở mắt lần nữa, phát hiện mình đã quay lại không gian nhiệm vụ.
Cục bông xù ỉu xìu nằm bò trên mặt đất, trông như một món đồ chơi cũ nát bị lũ trẻ nghịch ngợm làm cạn sạch pin.
Nó nằm một lúc, có lẽ đã tích góp được chút năng lượng, khó khăn lắm mới đứng dậy được, đôi mắt hạt đậu hung tợn trợn trừng nhìn Ngọc Sanh.
[Ký chủ cố ý phá hủy vị diện, trừ toàn bộ điểm tích lũy của nhiệm vụ trước.]
"Cứ trừ đi."
Ngọc Sanh khoanh chân ngồi dưới đất, phẩy phẩy tay, chẳng mảy may để tâm.
Đằng nào thì số điểm đó cũng chẳng mua được gì trong cửa hàng hệ thống, nhìn thấy lại thêm phiền, chi bằng cứ về không.
Hệ thống rất muốn hung hăng đe dọa Ngọc Sanh một phen.
Nhưng bây giờ không phải trong thế giới nhiệm vụ, ký chủ thật sự có thể đánh chết nó.
Nó là một cái "hệ thống nhát gan", nhát gan từ trong ra ngoài.
Thế là nó đành ủy khuất hỏi một câu: [Sao lại không nhận chứ?]
"Tôi còn muốn hỏi cậu tại sao đấy? Các cậu ở Cục Quản lý Thời không khi nhận ủy thác không sàng lọc à?"
[Là chúng ta.] Hệ thống yếu ớt sửa lại.
Nhân viên mà không có sự gắn kết với doanh nghiệp là điều cấm kỵ, sẽ không giữ chân được họ đâu.
"Được, chúng ta. Chúng ta không sàng lọc người ủy thác à?" Ngọc Sanh không hiểu mạch não của hệ thống, nên chỉ đáp ứng qua loa.
Vẻ mặt của cục bông xù chuyển sang hoang mang: [Sàng lọc gì cơ?]
Hệ thống yếu ớt nói: [Nhưng cô ta đáng thương lắm, oán khí nặng nề.]
"Cô ta đáng thương là cô ta có lý à? Cô ta đáng thương hơn những người thân bị cô ta hy sinh vì tình yêu sao?"
Ngọc Sanh cười khẩy một tiếng: "Cô ta oán hận chẳng qua là thằng đàn ông khốn nạn đó không yêu cô ta thôi. Chỉ cần thằng đàn ông khốn nạn đó có chút tình cảm với cô ta, xem thử cô ta có hối hận vì đã hại cả nhà không. E là bị thằng khốn đó nói ngọt ngào vài câu là tha thứ ngay ấy chứ."
"Tóm lại loại việc này tôi không nhận, ghê tởm quá."
Hệ thống rất khó xử, nó chỉ là một cái hệ thống yếu ớt bất lực.
Ngọc Sanh phẩy tay, ra hiệu nó đi nhanh đi.
Thoáng chốc, cục bông xù lóe lên một cái rồi biến mất tại chỗ.
Ngọc Sanh vươn tay sờ vào chỗ cục bông xù vừa biến mất, ánh mắt đong đầy suy tư.
Cô thầm niệm lệnh mở cửa hàng hệ thống, nó lại mở ra trước mặt cô.
Quả nhiên đúng như cô nghĩ, xem ra cửa hàng hệ thống này không gắn với hệ thống mà gắn với cô.
Ngọc Sanh lướt chậm rãi cửa hàng hệ thống, thỉnh thoảng lại chạm vào màn hình.
Cho đến khi cảm nhận được một dao động yếu ớt quanh mình, cô liền khẽ niệm trong lòng, đóng cửa hàng hệ thống lại.
Ngay sau đó, cục bông xù xuất hiện trở lại, nó nói cấp trên thấy những gì cô nói rất có lý, đã đồng ý yêu cầu của cô.
Họ sẽ đổi cho cô một thế giới khác và sau này sẽ không phân công những ủy thác cùng loại cho cô nữa.
Ngọc Sanh khá hài lòng với kết quả xử lý này.
"Được thôi, để tôi xem nhiệm vụ tiếp theo là gì."
Hệ thống vội vàng mở lại cánh cổng dịch chuyển.
Khóe miệng Ngọc Sanh giật giật, chết tiệt, lại quên mất không đề nghị sửa lại cánh cổng dịch chuyển!
Vốn dĩ có câu: "Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt." (Hăng hái lần đầu, lần hai chùn bước, lần ba kiệt sức)
Cô bây giờ đã bước vào lần thứ ba rồi, quả nhiên cảm giác chống đối đã yếu đi rất nhiều.
Đáng sợ quá, lần sau nhất định phải đề cập đến, nếu không cô sẽ bị cái thẩm mỹ này đồng hóa mất.
Ngọc Sanh nhắm mắt lại, không nghĩ lung tung nữa, dồn hết tâm trí để tiếp nhận ký ức của người ủy thác.
3
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
