0 chữ
Chương 2
Chương 2: Học tập khiến tôi vui vẻ (2)
Ai đã nói với nó rằng cô Ngọc Sanh “ôn nhu, thanh lịch, không bao giờ tức giận” cơ chứ? Đồ lừa đảo! Mạng nó toi rồi.
Nhìn một lúc lâu, Ngọc Sanh ném nó ra, đứng dậy đi đến bức tường trắng toát, dồn khí xuống đan điền, tung một cước.
Tuy nhiên, cú đá mạnh đủ để làm gãy một viên gạch lại như đá ném ao bèo. Bức tường không hề lay chuyển, mặt tường cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Nhận ra bức tường này thực sự có chút kỳ lạ, hoàn toàn không thể phá vỡ bằng vũ lực, Ngọc Sanh bình tĩnh thu chân, chỉnh lại váy áo, rồi quay lại nhặt hệ thống lên.
“Được thôi, tạm tin cậu vậy, nếu tôi phát hiện cậu lừa tôi, hừ hừ…”
Hai tiếng “hừ hừ” đầy ẩn ý đó khiến hệ thống hơi hoảng: [Làm sao tôi có thể lừa ký chủ được chứ.]
“Tốt nhất là không, bắt đầu làm việc thôi.”
Hệ thống run rẩy: [Vâng, truyền tống ngay!]
Lời vừa dứt, trên bức tường trắng toát đột nhiên xuất hiện một cánh cổng dịch chuyển.
Ngọc Sanh giật mình vì hiệu ứng khoa trương của cánh cổng trông như kỹ xảo “năm xu”, nhưng vẫn bình tĩnh bước vào, rồi suýt chút nữa bị ánh sáng chói lòa làm lóa mắt.
Nhìn đường hầm ánh sáng ảo diệu rực rỡ sắc màu, đủ mọi ánh sáng cầu vồng trước mắt, Ngọc Sanh rất tò mò không biết trước đây mình đã chịu đựng như thế nào, ít nhất bây giờ cô chỉ muốn nghỉ việc ngay lập tức.
Với khuôn mặt đờ đẫn, Ngọc Sanh vẫn để băng chuyền dưới chân đưa mình đi về phía trước, làm ngơ trước vô số chấm sáng lấp lánh như sao trời ở hai bên đường hầm.
Hệ thống lại không bỏ qua cơ hội phổ cập kiến thức này, kịp thời giải thích: [Những chấm sáng đó đều là những người ước nguyện đang chờ cô giải cứu.]
Ngọc Sanh đột ngột quay đầu lại, ánh mắt sắc như dao găm khóa chặt hệ thống.
Hệ thống sợ đến mức vừa xù lông vừa lắp bắp: “Sao sao sao, sao vậy?”
“Cậu nói tất cả những thứ này đều là công việc của tôi á?” Ngọc Sanh nghiến răng nghiến lợi: “Đây là cái công ty 996 máu lạnh gì vậy, tôi muốn nghỉ việc!”
Hệ thống rõ ràng không theo kịp mạch suy nghĩ của cô, sợ đến mức phát ra giọng điệu quen thuộc của một trang thương mại điện tử: [Thưa ký chủ, chúng ta không thể nghỉ việc được đâu. Cái đó không kịp nữa rồi, tôi sẽ gửi cốt truyện cho cô trước nhé. Mấy chuyện khác đợi làm xong nhiệm vụ này về rồi chúng ta nói kỹ hơn.]
Ngay khi lời của hệ thống vừa dứt, Ngọc Sanh cảm thấy mắt tối sầm lại, sau đó một đoạn ký ức dài tràn vào não cô.
Cơ thể mà cô sắp tiếp quản tên là Tô Ngọc Sanh.
Dù gia đình cô ấy hơi nghèo, nhưng bố mẹ rất yêu thương cô. Cô ấy được nuôi dạy ngoan ngoãn, hiểu chuyện, từ nhỏ đến lớn thành tích học tập luôn đứng đầu.
Nguyện vọng lớn nhất của cô là học hành thật giỏi, thi đỗ vào một trường đại học tốt, tìm một công việc ổn định để bố mẹ được hưởng phúc cùng cô.
Tuy nhiên, một nguyện vọng bình dị như vậy lại bị người khác tàn nhẫn giẫm nát.
Kỳ thi cấp ba, Tô Ngọc Sanh đã đỗ vào top 50 toàn thành phố.
Đây là một thành tích rất nổi bật, có thể nói là trường nào cũng chào đón cô. Nhưng cuối cùng, cô lại chọn Trường Trung học tư thục Tả Hải, một trường có thứ hạng khá thấp.
Bởi vì Trường Trung học Tả Hải đã đưa ra những điều kiện vô cùng hậu hĩnh cho cô.
Không chỉ thưởng nóng hai vạn tệ ngay lập tức, mà còn miễn toàn bộ học phí, phí sinh hoạt, phí ăn ở trong suốt thời gian cô học tại trường. Hơn nữa, học bổng của Tả Hải rất lớn, học bổng hạng nhất mỗi năm lên tới năm vạn tệ.
Nhìn một lúc lâu, Ngọc Sanh ném nó ra, đứng dậy đi đến bức tường trắng toát, dồn khí xuống đan điền, tung một cước.
Tuy nhiên, cú đá mạnh đủ để làm gãy một viên gạch lại như đá ném ao bèo. Bức tường không hề lay chuyển, mặt tường cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Nhận ra bức tường này thực sự có chút kỳ lạ, hoàn toàn không thể phá vỡ bằng vũ lực, Ngọc Sanh bình tĩnh thu chân, chỉnh lại váy áo, rồi quay lại nhặt hệ thống lên.
“Được thôi, tạm tin cậu vậy, nếu tôi phát hiện cậu lừa tôi, hừ hừ…”
Hai tiếng “hừ hừ” đầy ẩn ý đó khiến hệ thống hơi hoảng: [Làm sao tôi có thể lừa ký chủ được chứ.]
“Tốt nhất là không, bắt đầu làm việc thôi.”
Lời vừa dứt, trên bức tường trắng toát đột nhiên xuất hiện một cánh cổng dịch chuyển.
Ngọc Sanh giật mình vì hiệu ứng khoa trương của cánh cổng trông như kỹ xảo “năm xu”, nhưng vẫn bình tĩnh bước vào, rồi suýt chút nữa bị ánh sáng chói lòa làm lóa mắt.
Nhìn đường hầm ánh sáng ảo diệu rực rỡ sắc màu, đủ mọi ánh sáng cầu vồng trước mắt, Ngọc Sanh rất tò mò không biết trước đây mình đã chịu đựng như thế nào, ít nhất bây giờ cô chỉ muốn nghỉ việc ngay lập tức.
Với khuôn mặt đờ đẫn, Ngọc Sanh vẫn để băng chuyền dưới chân đưa mình đi về phía trước, làm ngơ trước vô số chấm sáng lấp lánh như sao trời ở hai bên đường hầm.
Hệ thống lại không bỏ qua cơ hội phổ cập kiến thức này, kịp thời giải thích: [Những chấm sáng đó đều là những người ước nguyện đang chờ cô giải cứu.]
Hệ thống sợ đến mức vừa xù lông vừa lắp bắp: “Sao sao sao, sao vậy?”
“Cậu nói tất cả những thứ này đều là công việc của tôi á?” Ngọc Sanh nghiến răng nghiến lợi: “Đây là cái công ty 996 máu lạnh gì vậy, tôi muốn nghỉ việc!”
Hệ thống rõ ràng không theo kịp mạch suy nghĩ của cô, sợ đến mức phát ra giọng điệu quen thuộc của một trang thương mại điện tử: [Thưa ký chủ, chúng ta không thể nghỉ việc được đâu. Cái đó không kịp nữa rồi, tôi sẽ gửi cốt truyện cho cô trước nhé. Mấy chuyện khác đợi làm xong nhiệm vụ này về rồi chúng ta nói kỹ hơn.]
Ngay khi lời của hệ thống vừa dứt, Ngọc Sanh cảm thấy mắt tối sầm lại, sau đó một đoạn ký ức dài tràn vào não cô.
Cơ thể mà cô sắp tiếp quản tên là Tô Ngọc Sanh.
Nguyện vọng lớn nhất của cô là học hành thật giỏi, thi đỗ vào một trường đại học tốt, tìm một công việc ổn định để bố mẹ được hưởng phúc cùng cô.
Tuy nhiên, một nguyện vọng bình dị như vậy lại bị người khác tàn nhẫn giẫm nát.
Kỳ thi cấp ba, Tô Ngọc Sanh đã đỗ vào top 50 toàn thành phố.
Đây là một thành tích rất nổi bật, có thể nói là trường nào cũng chào đón cô. Nhưng cuối cùng, cô lại chọn Trường Trung học tư thục Tả Hải, một trường có thứ hạng khá thấp.
Bởi vì Trường Trung học Tả Hải đã đưa ra những điều kiện vô cùng hậu hĩnh cho cô.
Không chỉ thưởng nóng hai vạn tệ ngay lập tức, mà còn miễn toàn bộ học phí, phí sinh hoạt, phí ăn ở trong suốt thời gian cô học tại trường. Hơn nữa, học bổng của Tả Hải rất lớn, học bổng hạng nhất mỗi năm lên tới năm vạn tệ.
8
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
