TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 1: Học tập khiến tôi vui vẻ (1)

[Ngọc Sanh, tỉnh lại đi. Ngọc Sanh, tỉnh lại đi. Ngọc Sanh, Ngọc Sanh… tỉnh lại, tỉnh lại đi…]

“Ồn ào quá…” Thiếu nữ mặc váy trắng nằm dưới đất nhíu mày, bực bội lẩm bẩm một câu, nhưng giọng nói trẻ con trong trẻo đó không hề có ý định dừng lại, ngược lại càng lúc càng to, dai dẳng như gọi hồn.

Cuối cùng, cô gái được gọi là Ngọc Sanh đột nhiên mở bừng mắt ngồi dậy, giọng điệu nóng nảy, sát khí đằng đằng: “Gọi hồn à, ồn ào quá, câm miệng lại cho bà!”

Có lẽ bị tiếng gầm như sư tử rống làm rung chuyển cầu Trường Bản của Trương Phi dọa cho giật mình, giọng nói trẻ con khựng lại một chút rồi im bặt.

Cô gái vội vàng đưa tay đỡ lấy đầu, vì đứng dậy quá nhanh khiến cô cảm thấy choáng váng.

Mãi một lúc sau, tầm nhìn cuối cùng cũng dần rõ ràng.

Cô gái ngơ ngác nhìn xung quanh – nơi cô đang ở là một căn phòng trống khoảng bảy tám mét vuông, từ trần nhà đến tường và sàn nhà đều sơn màu trắng toát. Trống đến mức nào ư? Đến cả cửa ra vào và cửa sổ cũng không có.

Cô gái có chút kinh ngạc: “Tình huống gì đây? Đây là đâu? Khoan đã, tôi là ai… Hả?”

[Cái gì? Cô mất trí nhớ rồi hả?] Giọng trẻ con trong trẻo vang lên lần nữa, nhưng còn kích động hơn cả cô.

Theo tiếng nói, chỉ thấy một vật nhỏ xù lông, to bằng bàn tay, trông giống một biểu tượng cảm xúc đang lơ lửng trước mắt.

“Thứ quỷ quái gì đây?” Cô theo bản năng đưa tay tát một cái.

Biểu tượng cảm xúc xù lông bay thẳng ra rồi “bộp” một tiếng đập vào tường rồi trượt xuống đất. Sau đó, nó bất động.



Chẳng lẽ chết rồi ư? Đột nhiên có chút hoảng.

Cô nhanh chóng đi tới, dùng hai ngón tay nhấc lấy cục sinh vật kỳ lạ kia lắc lắc.

Xong rồi, một chút phản ứng cũng không có.

Đưa tay định dò hơi thở, nhưng lại phát hiện trên cục bông tròn vo này đến cả ngũ quan cũng không tìm thấy, nói gì đến việc bắt mạch.

Xem ra, đây cũng không phải là một sinh vật bình thường.

Có lẽ không phải chết, chỉ là bị ngã nên hơi chập mạch thôi chăng?

Nghĩ vậy, cô lập tức nhanh nhẹn lật đi lật lại cục bông xù này kiểm tra một lượt, muốn xem thử có sửa được không.

Đáng tiếc, thứ này được tạo ra một cách hoàn hảo không tì vết, liền một khối, đừng nói là công tắc, cổng pin, đến cả một sợi dây cũng không có.

Đang lúc chán nản, thứ trong tay cô đột nhiên run lên một cái, rồi mở đôi mắt hạt đậu ra.

Cái xác sống dậy đột ngột, làm cô sợ đến mức suýt chút nữa theo bản năng ném nó đi lần nữa, may mà kịp thời kiềm chế được.

Kẹp chặt lấy cái thứ quỷ quái đó ở vị trí có lẽ là cổ, cô gái nghiến răng đe dọa: “Nói đi, rốt cuộc cậu là cái thứ quỷ quái gì? Cậu đã làm gì tôi? Bắt cóc tôi đến đây muốn làm gì?”

Theo lời giới thiệu thao thao bất tuyệt của cục bông xù, cô nhanh chóng nắm rõ tình hình.

Cô tên là Ngọc Sanh, là nhân viên của Cục Quản lý Thời không. Công việc của cô là giúp đỡ các pháo hôi ở các thế giới khác nhau hoàn thành nghịch tập. Còn cục bông xù chính là hệ thống hỗ trợ cô hoàn thành nhiệm vụ.

Nhiệm vụ ở thế giới trước đã thất bại, hệ thống đã đưa cô thoát ly cưỡng chế khỏi dòng thời không, chịu không ít xung kích, rất có thể lúc đó cơ sở dữ liệu bị mất, gây ra tình trạng “mất trí nhớ” hiện tại của cô.

Ngọc Sanh nghe xong không nói gì, chỉ nheo mắt nhìn thẳng vào hệ thống.

Cái cổ định mệnh vẫn đang nằm trong tay Ngọc Sanh khiến hệ thống căng thẳng đến mức bên trong điên cuồng xuất hiện loạn mã, cảm giác như đang nhảy múa trên bờ vực sắp chết máy.

Oa oa oa, đáng sợ quá. Cô ấy sẽ không phát hiện ra điều gì chứ?

Làm sao đây, hoảng quá.

9

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.