0 chữ
Chương 17
Thế giới 1 - Chương 17: Vị Hôn Thê Sắp Cưới (17)
Thẩm Sơ Mặc đúng là lớn lên xinh đẹp, Tô Cảnh Ngọc chỉ nhìn ảnh chụp thôi cũng đã bị kinh diễm sâu sắc. Nhưng Tô Cảnh Ngọc cũng hiểu rõ, có vài mỹ nhân, tuy bề ngoài như đóa hoa tươi diễm lệ, nhưng cũng có thể là loài hoa ăn thịt người đầy độc tố.
Nhan Tư Danh khẽ nhếch khóe môi: “Cảm ơn, nhưng tớ biết mình đang làm gì.”
“Được thôi, vậy tớ giữ bí mật giúp cậu. Có điều...” Tô Cảnh Ngọc kéo dài giọng.
“Bữa trưa này tớ cũng muốn đi cùng!”
Trước khi Nhan Tư Danh kịp mở miệng từ chối, Tô Cảnh Ngọc đã nhanh chóng bổ sung: “Không cho tớ đi là tớ sẽ đi méc Bắc Thành đó.”
Nhan Tư Danh đúng là vẫn chưa định để Cố Bắc Thành biết chuyện này, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tô Cảnh Ngọc như muốn ăn tươi nuốt sống, lấy đó để xả giận.
Buổi trưa, Thẩm Sơ Mặc, Thẩm Lâm và Lục Tử Ngâm ba người tình cờ gặp Nhan Tư Danh và Tô Cảnh Ngọc ở cửa nhà ăn. Hai bên đều im lặng không nói gì.
Nhan Tư Danh nhìn Thẩm Lâm và Lục Tử Ngâm đang cảnh giác nhìn về phía mình, trong lòng đầy bất đắc dĩ.
Thẩm Sơ Mặc giải thích: “Tôi quên chưa nói với cậu, sáng nay tôi đã hẹn trước với Lâm Lâm và Lục Tử Ngâm ăn trưa cùng nhau rồi. Cho nên tôi mới đưa bọn họ theo. Cậu không phiền chứ?”
Nhan Tư Danh vẫn giữ nụ cười: “Tất nhiên là không phiền. Càng đông càng vui mà, thêm bạn thêm vui.”
Tô Cảnh Ngọc lập tức tự giới thiệu: “Tôi tên là Tô Cảnh Ngọc, cũng là bạn của Nhan Tư Danh. Nữ thần, không ngại thêm tôi vào nhóm chứ?”
Thẩm Sơ Mặc mỉm cười: “Tất nhiên không ngại. Nhưng đừng gọi tôi là nữ thần, gọi tên tôi là được rồi.”
Tô Cảnh Ngọc nhướng mày: “Được, vậy tôi sẽ không khách sáo nữa.”
Bữa ăn này, không khí căng thẳng đến mức như sắp nổ tung. Thẩm Lâm và Lục Tử Ngâm – hai người xưa nay bất hòa – hôm nay lại đồng lòng đứng cùng một chiến tuyến. Cuối cùng có lẽ chỉ có mình Thẩm Sơ Mặc là thật sự đang tập trung ăn cơm.
Thẩm Sơ Mặc nhìn Nhan Tư Danh và Tô Cảnh Ngọc ngồi phía đối diện. Hai người này đều là bạn thân chí cốt của Cố Bắc Thành, cũng là bạn của Nhan San San. Sau khi nguyên chủ chết, mà mối quan hệ giữa họ với cô ta vẫn không hề thay đổi.
Một người là hồ ly mặt cười, một người là dao găm bọc trong sự dịu dàng. Bọn họ đã không biết bao nhiêu lần trước mặt mọi người châm chọc nguyên chủ, cho rằng cô ấy không biết xấu hổ khi cứ bám lấy Cố Bắc Thành.
Bọn họ âm thầm sắp đặt đủ loại cơ hội để Cố Bắc Thành và Nhan San San gặp nhau. Dù nguyên chủ có cố gắng lấy lòng thế nào đi nữa, bọn họ cũng trước sau chỉ thừa nhận Nhan San San là bạn gái của Cố Bắc Thành.
Chỉ có thể nói, người thì tụ theo nhóm, vật thì phân theo loài. Bọn họ và Cố Bắc Thành đều là cùng một loại người.
Khóe môi Thẩm Sơ Mặc mang theo ý cười, bề ngoài giống như một thiên sứ – thuần khiết và cao quý. Nhưng cô thật sự đang nghĩ gì trong lòng, chẳng ai đoán được.
Nhan Tư Danh nhìn cô, trong mắt hiện lên sự si mê và khao khát. Tô Cảnh Ngọc thì ban đầu vốn chẳng có cảm giác gì với kiểu người quá hoàn mỹ thế này, anh ta thích kiểu ngoan ngoãn và biết điều hơn.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Thẩm Sơ Mặc, dịu dàng tựa như hoa xuân nở rộ, khiến cả người như được sưởi ấm, trái tim anh ta không kìm được mà đập loạn. Cảm giác như bị điện giật tê tê.
Lục Tử Ngâm cũng chẳng thèm giấu biểu cảm trên mặt, ngồi đó âm trầm, đôi mắt ngày càng tối lại. Làm sao đây, người để ý cô ngày càng nhiều, thật muốn đem cô giấu đi.
Tại trường trung học Minh Đức, một chiếc siêu xe dừng lại trước cổng. Cố Bắc Thành nhíu mày, khó chịu vò tóc rồi bước xuống xe. Vốn dĩ hôm nay anh ta còn chẳng định đến trường, nhưng lại bị Tưởng Thiều ép buộc tới.
Không biết mẹ anh ta lại phát điên gì, đang yên đang lành lại đột nhiên bắt anh ta lần sau phải tiến bộ 50 hạng, nếu không thì sẽ cắt tiền tiêu vặt. Chẳng hiểu bà bị gì kí©h thí©ɧ nữa. Trước kia anh ta học hành chẳng ra gì, Tưởng Thiều chẳng phải cũng không nói gì sao.
Tương lai của Cố Bắc Thành sớm đã được sắp xếp xong xuôi: sau khi tốt nghiệp cấp ba thì đi du học, rồi trực tiếp vào Cố thị làm việc. Cố Bắc Thành cảm thấy chắc chắn là mẹ anh ta bị ảnh hưởng bởi vụ hủy hôn với Thẩm Sơ Mặc. Không biết hôm đó cô đã nói gì với mẹ anh ta, nhưng anh ta nhất định sẽ tìm cô tính sổ.
Cố Bắc Thành vừa vào trường đã quay về lớp học, liếc mắt một cái liền thấy Nhan Tư Danh và Tô Cảnh Ngọc không có ở đó. Chắc là đang đi ăn trưa.
Anh ta lấy điện thoại gọi cho Nhan San San. Anh ta còn chưa nói với San San rằng mình đã hủy hôn.
Trong lòng Cố Bắc Thành đang đầy ảo tưởng, nghĩ rằng lát nữa San San nhất định sẽ rất vui mừng, rồi lao tới ôm anh ta chầm chầm.
“Alo, San San, em đang ở đâu?”
Giọng của Nhan San San từ đầu dây bên kia vang lên mang theo tiếng nức nở: “Bắc Thành... Em đang ở sân thượng...”
Cố Bắc Thành nghi hoặc: “San San, em sao thế? Nghe như đang khóc vậy?”
Nhan San San nén tiếng nấc: “Em... em không sao... Anh đừng lo.”
Bên cạnh còn có giọng An Tình hét lên: “Cố Bắc Thành, bạn gái anh sắp bị người ta bắt nạt chết luôn rồi đấy, còn không mau lên đây!”
“An Tình, cậu đừng nói linh tinh, không ai bắt nạt tớ cả!”
Cố Bắc Thành mặt mày tái xanh, vội vàng nói: “Đừng lo, anh tới ngay!” Ai dám động đến bạn gái của anh ta, không biết cái tên Cố Bắc Thành này là ai à?
Khi anh ta lao đến sân thượng, liền thấy Nhan San San nhào vào lòng An Tình khóc nức nở.
Cố Bắc Thành vội đỡ cô ta dậy, cau mày: “San San, rốt cuộc ai bắt nạt em?”
Nhan San San đôi mắt đẫm lệ: “Bắc Thành, đừng hỏi nữa... Em thật sự không sao.”
Dù nói là như vậy, nhưng bộ dạng cô ta rõ ràng không giống người không sao chút nào. Quả nhiên, Cố Bắc Thành càng sốt ruột.
“San San, em nói đi. Có anh ở đây, em còn sợ gì nữa?”
An Tình đứng bên cạnh không nhịn được liền nói thẳng: “San San, đến nước này rồi mà cậu còn che giấu làm gì. Cố Bắc Thành, để tôi nói cho cậu biết, chẳng phải là vị hôn thê của anh – Thẩm Sơ Mặc đấy thôi.
Cô ta hôm nay chuyển trường đến đây, lại còn học cùng lớp với San San. Trước mặt cả lớp tuyên bố đã hủy hôn với anh. Anh có biết bây giờ người ta đang nói San San thế nào không?
Nói cậu ấy tâm cơ, mặt dày, còn gọi San San là ‘tiểu tam’ trèo lên. Càng nghe càng quá đáng! Tôi còn thấy ấm ức thay San San đây này!”
Gì cơ? Thẩm Sơ Mặc chuyển trường đến?
Cố Bắc Thành siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi đầy tay: “San San, lời An Tình nói là thật sao?”
Nhan San San cắn môi, nước mắt rơi như mưa: “Đừng nói nữa... Là em sai... Là em không biết lượng sức... Em không bằng Thẩm Sơ Mặc... Cô ấy vừa xinh đẹp lại còn là đại tiểu thư... Mọi người đứng về phía cô ấy cũng là lẽ thường thôi...”
“Vậy là thật? Giỏi lắm, Thẩm Sơ Mặc!”
Cố Bắc Thành tức đến nỗi đập mạnh lon nước ngọt chưa uống xong xuống đất, nước văng tung tóe.
Anh ta phẫn nộ nói: “Thẩm Sơ Mặc, hôm qua cô lừa cả mẹ tôi lẫn anh trai tôi, tôi còn chưa tìm cô tính sổ. Hôm nay lại dám bắt nạt San San? Nếu tôi không dạy dỗ cô một trận, thì tôi không còn là Cố Bắc Thành nữa!”
Anh ta nói xong liền lao khỏi sân thượng, định đi tìm Thẩm Sơ Mặc tính sổ.
“Đừng đi, Bắc Thành...” Nhan San San ở phía sau làm bộ muốn ngăn lại. Chờ đến khi Cố Bắc Thành đi xa, khóe môi Nhan San San lại nhẹ nhàng cong lên.
Thẩm Sơ Mặc lớn lên đẹp đến mức tình địch như cô ta cũng phải thừa nhận – người phụ nữ này thật sự quá đẹp.
Đàn ông đều là động vật thị giác, nếu như Cố Bắc Thành cũng động lòng với Thẩm Sơ Mặc, thì cô ta sẽ chẳng còn gì trong tay. Cho nên cô ta nhất định phải khơi dậy mâu thuẫn giữa hai người họ trước mới được.
Nhan Tư Danh khẽ nhếch khóe môi: “Cảm ơn, nhưng tớ biết mình đang làm gì.”
“Được thôi, vậy tớ giữ bí mật giúp cậu. Có điều...” Tô Cảnh Ngọc kéo dài giọng.
“Bữa trưa này tớ cũng muốn đi cùng!”
Trước khi Nhan Tư Danh kịp mở miệng từ chối, Tô Cảnh Ngọc đã nhanh chóng bổ sung: “Không cho tớ đi là tớ sẽ đi méc Bắc Thành đó.”
Nhan Tư Danh đúng là vẫn chưa định để Cố Bắc Thành biết chuyện này, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tô Cảnh Ngọc như muốn ăn tươi nuốt sống, lấy đó để xả giận.
Buổi trưa, Thẩm Sơ Mặc, Thẩm Lâm và Lục Tử Ngâm ba người tình cờ gặp Nhan Tư Danh và Tô Cảnh Ngọc ở cửa nhà ăn. Hai bên đều im lặng không nói gì.
Thẩm Sơ Mặc giải thích: “Tôi quên chưa nói với cậu, sáng nay tôi đã hẹn trước với Lâm Lâm và Lục Tử Ngâm ăn trưa cùng nhau rồi. Cho nên tôi mới đưa bọn họ theo. Cậu không phiền chứ?”
Nhan Tư Danh vẫn giữ nụ cười: “Tất nhiên là không phiền. Càng đông càng vui mà, thêm bạn thêm vui.”
Tô Cảnh Ngọc lập tức tự giới thiệu: “Tôi tên là Tô Cảnh Ngọc, cũng là bạn của Nhan Tư Danh. Nữ thần, không ngại thêm tôi vào nhóm chứ?”
Thẩm Sơ Mặc mỉm cười: “Tất nhiên không ngại. Nhưng đừng gọi tôi là nữ thần, gọi tên tôi là được rồi.”
Tô Cảnh Ngọc nhướng mày: “Được, vậy tôi sẽ không khách sáo nữa.”
Bữa ăn này, không khí căng thẳng đến mức như sắp nổ tung. Thẩm Lâm và Lục Tử Ngâm – hai người xưa nay bất hòa – hôm nay lại đồng lòng đứng cùng một chiến tuyến. Cuối cùng có lẽ chỉ có mình Thẩm Sơ Mặc là thật sự đang tập trung ăn cơm.
Một người là hồ ly mặt cười, một người là dao găm bọc trong sự dịu dàng. Bọn họ đã không biết bao nhiêu lần trước mặt mọi người châm chọc nguyên chủ, cho rằng cô ấy không biết xấu hổ khi cứ bám lấy Cố Bắc Thành.
Bọn họ âm thầm sắp đặt đủ loại cơ hội để Cố Bắc Thành và Nhan San San gặp nhau. Dù nguyên chủ có cố gắng lấy lòng thế nào đi nữa, bọn họ cũng trước sau chỉ thừa nhận Nhan San San là bạn gái của Cố Bắc Thành.
Chỉ có thể nói, người thì tụ theo nhóm, vật thì phân theo loài. Bọn họ và Cố Bắc Thành đều là cùng một loại người.
Nhan Tư Danh nhìn cô, trong mắt hiện lên sự si mê và khao khát. Tô Cảnh Ngọc thì ban đầu vốn chẳng có cảm giác gì với kiểu người quá hoàn mỹ thế này, anh ta thích kiểu ngoan ngoãn và biết điều hơn.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Thẩm Sơ Mặc, dịu dàng tựa như hoa xuân nở rộ, khiến cả người như được sưởi ấm, trái tim anh ta không kìm được mà đập loạn. Cảm giác như bị điện giật tê tê.
Lục Tử Ngâm cũng chẳng thèm giấu biểu cảm trên mặt, ngồi đó âm trầm, đôi mắt ngày càng tối lại. Làm sao đây, người để ý cô ngày càng nhiều, thật muốn đem cô giấu đi.
Tại trường trung học Minh Đức, một chiếc siêu xe dừng lại trước cổng. Cố Bắc Thành nhíu mày, khó chịu vò tóc rồi bước xuống xe. Vốn dĩ hôm nay anh ta còn chẳng định đến trường, nhưng lại bị Tưởng Thiều ép buộc tới.
Không biết mẹ anh ta lại phát điên gì, đang yên đang lành lại đột nhiên bắt anh ta lần sau phải tiến bộ 50 hạng, nếu không thì sẽ cắt tiền tiêu vặt. Chẳng hiểu bà bị gì kí©h thí©ɧ nữa. Trước kia anh ta học hành chẳng ra gì, Tưởng Thiều chẳng phải cũng không nói gì sao.
Tương lai của Cố Bắc Thành sớm đã được sắp xếp xong xuôi: sau khi tốt nghiệp cấp ba thì đi du học, rồi trực tiếp vào Cố thị làm việc. Cố Bắc Thành cảm thấy chắc chắn là mẹ anh ta bị ảnh hưởng bởi vụ hủy hôn với Thẩm Sơ Mặc. Không biết hôm đó cô đã nói gì với mẹ anh ta, nhưng anh ta nhất định sẽ tìm cô tính sổ.
Cố Bắc Thành vừa vào trường đã quay về lớp học, liếc mắt một cái liền thấy Nhan Tư Danh và Tô Cảnh Ngọc không có ở đó. Chắc là đang đi ăn trưa.
Anh ta lấy điện thoại gọi cho Nhan San San. Anh ta còn chưa nói với San San rằng mình đã hủy hôn.
Trong lòng Cố Bắc Thành đang đầy ảo tưởng, nghĩ rằng lát nữa San San nhất định sẽ rất vui mừng, rồi lao tới ôm anh ta chầm chầm.
“Alo, San San, em đang ở đâu?”
Giọng của Nhan San San từ đầu dây bên kia vang lên mang theo tiếng nức nở: “Bắc Thành... Em đang ở sân thượng...”
Cố Bắc Thành nghi hoặc: “San San, em sao thế? Nghe như đang khóc vậy?”
Nhan San San nén tiếng nấc: “Em... em không sao... Anh đừng lo.”
Bên cạnh còn có giọng An Tình hét lên: “Cố Bắc Thành, bạn gái anh sắp bị người ta bắt nạt chết luôn rồi đấy, còn không mau lên đây!”
“An Tình, cậu đừng nói linh tinh, không ai bắt nạt tớ cả!”
Cố Bắc Thành mặt mày tái xanh, vội vàng nói: “Đừng lo, anh tới ngay!” Ai dám động đến bạn gái của anh ta, không biết cái tên Cố Bắc Thành này là ai à?
Khi anh ta lao đến sân thượng, liền thấy Nhan San San nhào vào lòng An Tình khóc nức nở.
Cố Bắc Thành vội đỡ cô ta dậy, cau mày: “San San, rốt cuộc ai bắt nạt em?”
Nhan San San đôi mắt đẫm lệ: “Bắc Thành, đừng hỏi nữa... Em thật sự không sao.”
Dù nói là như vậy, nhưng bộ dạng cô ta rõ ràng không giống người không sao chút nào. Quả nhiên, Cố Bắc Thành càng sốt ruột.
“San San, em nói đi. Có anh ở đây, em còn sợ gì nữa?”
An Tình đứng bên cạnh không nhịn được liền nói thẳng: “San San, đến nước này rồi mà cậu còn che giấu làm gì. Cố Bắc Thành, để tôi nói cho cậu biết, chẳng phải là vị hôn thê của anh – Thẩm Sơ Mặc đấy thôi.
Cô ta hôm nay chuyển trường đến đây, lại còn học cùng lớp với San San. Trước mặt cả lớp tuyên bố đã hủy hôn với anh. Anh có biết bây giờ người ta đang nói San San thế nào không?
Nói cậu ấy tâm cơ, mặt dày, còn gọi San San là ‘tiểu tam’ trèo lên. Càng nghe càng quá đáng! Tôi còn thấy ấm ức thay San San đây này!”
Gì cơ? Thẩm Sơ Mặc chuyển trường đến?
Cố Bắc Thành siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi đầy tay: “San San, lời An Tình nói là thật sao?”
Nhan San San cắn môi, nước mắt rơi như mưa: “Đừng nói nữa... Là em sai... Là em không biết lượng sức... Em không bằng Thẩm Sơ Mặc... Cô ấy vừa xinh đẹp lại còn là đại tiểu thư... Mọi người đứng về phía cô ấy cũng là lẽ thường thôi...”
“Vậy là thật? Giỏi lắm, Thẩm Sơ Mặc!”
Cố Bắc Thành tức đến nỗi đập mạnh lon nước ngọt chưa uống xong xuống đất, nước văng tung tóe.
Anh ta phẫn nộ nói: “Thẩm Sơ Mặc, hôm qua cô lừa cả mẹ tôi lẫn anh trai tôi, tôi còn chưa tìm cô tính sổ. Hôm nay lại dám bắt nạt San San? Nếu tôi không dạy dỗ cô một trận, thì tôi không còn là Cố Bắc Thành nữa!”
Anh ta nói xong liền lao khỏi sân thượng, định đi tìm Thẩm Sơ Mặc tính sổ.
“Đừng đi, Bắc Thành...” Nhan San San ở phía sau làm bộ muốn ngăn lại. Chờ đến khi Cố Bắc Thành đi xa, khóe môi Nhan San San lại nhẹ nhàng cong lên.
Thẩm Sơ Mặc lớn lên đẹp đến mức tình địch như cô ta cũng phải thừa nhận – người phụ nữ này thật sự quá đẹp.
Đàn ông đều là động vật thị giác, nếu như Cố Bắc Thành cũng động lòng với Thẩm Sơ Mặc, thì cô ta sẽ chẳng còn gì trong tay. Cho nên cô ta nhất định phải khơi dậy mâu thuẫn giữa hai người họ trước mới được.
12
0
3 tháng trước
7 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
