0 chữ
Chương 17
Thế giới 1 - Chương 17: Beta giả vạn người ghét
Cậu ta càng khóc càng thảm thiết, làm mấy bạn học ngồi bàn trước phải quay đầu nhìn.
Bạn cùng phòng số 1 kinh ngạc: “Này người anh em, khóc chưa đủ à? Cậu là đàn ông, lại còn là Alpha, đừng có yếu đuối như thế nữa, ok?”
Bạn cùng phòng số 2 buồn bực: “Xem ra cậu thật sự gặp được chân ái rồi. Nhớ năm lớp 10 có lần Rourker đi thi nhảy cao, ngã dập cả chân, máu chảy hai lỗ to bằng ngón tay mà không kêu một tiếng luôn.”
Bạn cùng phòng số 3 cảm thán: “Chậc chậc, tụi trẻ bây giờ đúng là… Tan học đi ăn lẩu không?” Nói rồi vỗ lên vai Rourker.
Rourker hất tay người kia ra, nước mắt nước mũi lưng tròng: “Cút sang một bên đi, tôi phải đợi nam thần trả lời tin nhắn.”
Đám bạn cùng phòng đành để mặc cậu ta một mình.
*
Trong phòng giáo viên.
Chiếc quạt trần đang quay vù vù giữa trần nhà.
Từ Tịnh Thành không biết mình bị spam tin nhắn, cậu đang đứng xếp hàng cùng với mấy nam sinh khác. Giáo viên đang mở đoạn ghi hình từ camera an ninh.
Mấy thầy cô từ lớp khác cũng tụ lại xem cho vui.
“Lớp 17 đúng là càng ngày càng náo nhiệt, năm nào cũng có nhân tài.”
“Năm sau để tôi dạy lớp 17 cho.”
Một thầy đầu hói bưng cốc trà đi ngang qua, vừa uống vừa góp lời: “Nghe nói lần này hay lắm hả? Một chấp ba cơ à? Em học sinh kia, em xem trông em nho nhã như thế, sao tính tình lại đổ đốn như thế hả?”
Là người gây chuyện, Từ Tịnh Thành không tiện phản bác, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào chậu cây xanh ở góc tường.
Đúng là cậu có kích động thật, quên mất tuổi này rất thích đi mách lẻo.
Liếc sang bên cạnh, mấy đứa bị đánh hôm đó đứa nào cũng mặt mũi tím bầm, hình như có hơi mạnh tay.
Xem xong đoạn phim ghi hình, giáo viên chủ nhiệm cũng ngơ luôn.
Ông ấy nhìn cậu nam sinh mặc đồng phục đang cúi đầu ở phía sau, trông rất có học thức.
Nói thật thì đứa trẻ đó luôn kiệm lời và trầm tính, giờ lại thay đổi nhiều như thế, suýt nữa thì ông ấy không nhận ra.
“Được rồi, xem xong hết rồi. Em Từ Tịnh Thành, thầy hỏi em, người ra tay đánh bạn có phải là em không?”
Đối diện với sự chất vấn, Từ Tịnh Thành gật đầu. Cậu biết chẳng có gì hay ho để phải giấu giếm, camera giám sát và nhân chứng đều ở đây, nói dối cũng vô ích.
Giáo viên chủ nhiệm quay sang hỏi ba nam sinh kia: “Tôi hỏi các em, có phải các em là người gây chuyện trước không?”
Rõ ràng đám nam sinh đang thấy khó chịu, nhăn nhó cả một hồi mà chẳng đứa nào chịu khai.
Chuyện kiểu này ở lớp học sinh cá biệt không thiếu, mọi khi xử lý thì chỉ cần hai bên xin lỗi nhau là xong, nhưng hành vi của Từ Tịnh Thành hơi quá tay, nên phải cảnh cáo công khai.
“Vâng, em chấp nhận chịu phạt.” Từ Tịnh Thành ung dung nói.
Thông báo thì thông báo, miễn là không bắt đền tiền là được.
Thấy cậu nghe lời như vậy, giáo viên chủ nhiệm lại thấy khó xử trong lòng.
Ai cũng biết Từ Tịnh Thành có tính cách không mấy hòa đồng, trước giờ chưa từng tham gia hoạt động tập thể, vả lại cũng vì một vài tin đồn không tốt, nhưng so với những học sinh cá biệt khác thì lại rất ngoan ngoãn, chưa từng gây chuyện bao giờ.
Chắc chắn lần này bị ép đến đường cùng nên mới đánh nhau.
Bạn cùng phòng số 1 kinh ngạc: “Này người anh em, khóc chưa đủ à? Cậu là đàn ông, lại còn là Alpha, đừng có yếu đuối như thế nữa, ok?”
Bạn cùng phòng số 2 buồn bực: “Xem ra cậu thật sự gặp được chân ái rồi. Nhớ năm lớp 10 có lần Rourker đi thi nhảy cao, ngã dập cả chân, máu chảy hai lỗ to bằng ngón tay mà không kêu một tiếng luôn.”
Bạn cùng phòng số 3 cảm thán: “Chậc chậc, tụi trẻ bây giờ đúng là… Tan học đi ăn lẩu không?” Nói rồi vỗ lên vai Rourker.
Rourker hất tay người kia ra, nước mắt nước mũi lưng tròng: “Cút sang một bên đi, tôi phải đợi nam thần trả lời tin nhắn.”
Đám bạn cùng phòng đành để mặc cậu ta một mình.
*
Trong phòng giáo viên.
Chiếc quạt trần đang quay vù vù giữa trần nhà.
Mấy thầy cô từ lớp khác cũng tụ lại xem cho vui.
“Lớp 17 đúng là càng ngày càng náo nhiệt, năm nào cũng có nhân tài.”
“Năm sau để tôi dạy lớp 17 cho.”
Một thầy đầu hói bưng cốc trà đi ngang qua, vừa uống vừa góp lời: “Nghe nói lần này hay lắm hả? Một chấp ba cơ à? Em học sinh kia, em xem trông em nho nhã như thế, sao tính tình lại đổ đốn như thế hả?”
Là người gây chuyện, Từ Tịnh Thành không tiện phản bác, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào chậu cây xanh ở góc tường.
Đúng là cậu có kích động thật, quên mất tuổi này rất thích đi mách lẻo.
Liếc sang bên cạnh, mấy đứa bị đánh hôm đó đứa nào cũng mặt mũi tím bầm, hình như có hơi mạnh tay.
Ông ấy nhìn cậu nam sinh mặc đồng phục đang cúi đầu ở phía sau, trông rất có học thức.
Nói thật thì đứa trẻ đó luôn kiệm lời và trầm tính, giờ lại thay đổi nhiều như thế, suýt nữa thì ông ấy không nhận ra.
“Được rồi, xem xong hết rồi. Em Từ Tịnh Thành, thầy hỏi em, người ra tay đánh bạn có phải là em không?”
Đối diện với sự chất vấn, Từ Tịnh Thành gật đầu. Cậu biết chẳng có gì hay ho để phải giấu giếm, camera giám sát và nhân chứng đều ở đây, nói dối cũng vô ích.
Giáo viên chủ nhiệm quay sang hỏi ba nam sinh kia: “Tôi hỏi các em, có phải các em là người gây chuyện trước không?”
Rõ ràng đám nam sinh đang thấy khó chịu, nhăn nhó cả một hồi mà chẳng đứa nào chịu khai.
Chuyện kiểu này ở lớp học sinh cá biệt không thiếu, mọi khi xử lý thì chỉ cần hai bên xin lỗi nhau là xong, nhưng hành vi của Từ Tịnh Thành hơi quá tay, nên phải cảnh cáo công khai.
Thông báo thì thông báo, miễn là không bắt đền tiền là được.
Thấy cậu nghe lời như vậy, giáo viên chủ nhiệm lại thấy khó xử trong lòng.
Ai cũng biết Từ Tịnh Thành có tính cách không mấy hòa đồng, trước giờ chưa từng tham gia hoạt động tập thể, vả lại cũng vì một vài tin đồn không tốt, nhưng so với những học sinh cá biệt khác thì lại rất ngoan ngoãn, chưa từng gây chuyện bao giờ.
Chắc chắn lần này bị ép đến đường cùng nên mới đánh nhau.
5
0
1 tháng trước
8 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
