0 chữ
Chương 15
Thế giới 1 - Chương 15: Beta giả vạn người ghét
?
Ai vậy.
Từ Tịnh Thành nhìn avatar hình con cún lạ hoắc, ngẫm nghĩ mười giây, cuối cùng cũng nhớ ra là cái người đăng bài tìm cậu trên diễn đàn.
Nếu nhớ không nhầm thì đã gửi mấy ngày rồi mà hôm nay mới chấp nhận, cậu suýt thì quên chuyện này.
Từ Tịnh Thành nhắn “Xin chào” cho bên kia.
Rourke trả lời: [Lừa đảo à?]
Lời đó khiến Từ Tịnh Thành hơi ngẩn ra, không hiểu gì, liền hỏi lại: [Ai lừa?]
Sau đó bổ sung thêm một câu: [Tôi không phải lừa đảo, tôi là người ở phòng thay đồ hôm đó, tình cờ thấy bài đăng tìm người của bạn.]
Rourker vẫn trả lời nhanh: [Trước đấy cũng có mười mấy người nói y hệt.]
Rourker: [Có thấy nhảm không? Ok, giờ tôi cũng tuyệt vọng lắm rồi. Rảnh quá kiếm việc khác mà làm đi, thực sự không có thời gian để dây dưa với mấy người.]
Từ Tịnh Thành cảm giác bị xúc phạm, ngón tay bấm lên màn hình nhanh hơn bình thường: [Sao tôi phải lừa?]
Một lúc sau, đối phương không trả lời.
Từ Tịnh Thành thở dài, cậu nhận ra cảm xúc của đám trẻ trong thời kì dậy thì rất bất ổn, ngay cả việc nghe người khác nói hết câu cũng không làm được.
Đúng là phí lòng tốt của cậu.
Từ Tịnh Thành muốn xóa bạn và coi như chưa xảy ra chuyện gì, nhưng thêm thì cũng thêm rồi, hơn nữa nhìn đối phương tìm mãi không được người, có vẻ thật sự bị tổn thương.
Nói cho rõ ràng vẫn tốt hơn.
Cậu tìm lại nội dung của bài viết để đọc, hình như người đó nói lúc nhìn cậu thay đồ là kiểu vừa gặp đã yêu.
… Y chang trong tiểu thuyết.
Xem đến cuối bài, Từ Tịnh Thành chú ý đến một dòng chữ, lần trước bỏ sót.
[Dù không nhìn thấy mặt, nếu được nhìn body một lần nữa, chắc chắn sẽ nhận ra.]
Chỉ nhìn mỗi body thôi mà cũng nhận ra được à?
Từ Tịnh Thành thấy hơi tò mò, bèn chụp mấy tấm ảnh trước gương. Cậu muốn xem xem, nếu chính chủ gửi thì đối phương có tưởng là lừa đảo nữa không.
Dù sao cũng chỉ là mấy tấm ảnh thôi mà.
Trước tiên, cậu gửi hai tin nhắn.
[Tôi là Beta, trước mắt không có dự định yêu ai, chỉ là tình cờ thấy bài tìm người nên nhắn báo cho bạn.]
[Tôi không có thói quen giữ liên lạc với người lạ, nếu không còn chuyện gì khác thì không cần tìm tôi.]
Cuối cùng đính kèm tấm ảnh vừa chụp.
Trong ảnh, Từ Tịnh Thành không để lộ mặt, nhưng có thể thấy rõ cậu đang cắn gấu áo bằng miệng, áo ngủ rộng thùng thình, phần eo và bụng lộ ra dưới ánh đèn rất rõ ràng, trông trắng trẻo, sạch sẽ.
Rourker không hiểu sao mình lại xui xẻo đến mức đấy.
Từ khi cậu ta đăng bài tìm người trên diễn đàn thì khác hẳn so với tưởng tượng, chẳng có tình đầu nào cả mà chỉ rước về một đám người rảnh rỗi sinh nông nổi.
Có người tìm đến cậu ta để vay tiền, có người thì chỉ muốn hóng chuyện, có người còn cười nhạo cậu ta.
Tất cả những chuyện đó khiến Rourker rất buồn, nên cậu ta ra ngoài uống rượu giải sầu với bạn cùng phòng, say mèm một đêm đến tận chiều mới tỉnh.
“Rourker, không dậy nhanh là không kịp học tiết buổi chiều đâu.” Giọng của bạn cùng phòng vang lên.
Rourker chui từ trong chăn ra, hai tay ôm lấy mặt, hé mắt nhìn qua kẽ ngón tay thì thấy hai đứa bạn cùng phòng đang chen nhau đánh răng, miệng đầy bọt kem.
Rourker ngồi dậy, cảm thấy đầu đau như búa bổ, ôm đầu hỏi: “Mấy giờ rồi? Sao chỉ có hai cậu?”
“Cuối cùng đại thiếu gia cũng chịu dậy, ngủ nướng thêm tí nữa là tan học luôn đấy.” Bạn cùng phòng đáp.
Rourker không đáp lại, cậu ta lấy điện thoại ra xem giờ. Nhìn thấy WeChat có tin nhắn mới, cậu tiện tay bấm vào rồi sửng sốt, sau đó bật dậy.
“Aaa!” Rourker vừa la hét um sùm vừa nhảy xuống giường, kết quả là quần tụt đến tận đầu gối, đi được vài bước thì ngã.
“Vãi, bị sao đấy? Dậy cái là điên luôn rồi à?” Bạn cùng phòng đến đỡ cậu ta.
Khuôn mặt Rourker đỏ đến tận mang tai, cậu ta kéo bạn cùng phòng lại lắc mấy cái: “Cậu ấy, cậu ấy nhắn cho tôi rồi.”
Bạn cùng phòng nhận ra người mà Rourker đang nói là ai, liếc mắt nói: “Chúc mừng nhé.”
Bạn còn lại nghi hoặc hỏi: “Anh này, tìm được rồi thì thôi, la hét lên làm gì? Có cần phấn khích tới mức đó không?”
“Cút, cậu thì biết cái gì.” Rourker giấu điện thoại ra đằng sau.
Không thể nói là vì nhìn thấy mấy tấm hình gợi cảm kia được.
Cậu ta sẽ không để ai nhìn thấy nó hết.
Ai vậy.
Từ Tịnh Thành nhìn avatar hình con cún lạ hoắc, ngẫm nghĩ mười giây, cuối cùng cũng nhớ ra là cái người đăng bài tìm cậu trên diễn đàn.
Nếu nhớ không nhầm thì đã gửi mấy ngày rồi mà hôm nay mới chấp nhận, cậu suýt thì quên chuyện này.
Từ Tịnh Thành nhắn “Xin chào” cho bên kia.
Rourke trả lời: [Lừa đảo à?]
Lời đó khiến Từ Tịnh Thành hơi ngẩn ra, không hiểu gì, liền hỏi lại: [Ai lừa?]
Sau đó bổ sung thêm một câu: [Tôi không phải lừa đảo, tôi là người ở phòng thay đồ hôm đó, tình cờ thấy bài đăng tìm người của bạn.]
Rourker vẫn trả lời nhanh: [Trước đấy cũng có mười mấy người nói y hệt.]
Rourker: [Có thấy nhảm không? Ok, giờ tôi cũng tuyệt vọng lắm rồi. Rảnh quá kiếm việc khác mà làm đi, thực sự không có thời gian để dây dưa với mấy người.]
Từ Tịnh Thành cảm giác bị xúc phạm, ngón tay bấm lên màn hình nhanh hơn bình thường: [Sao tôi phải lừa?]
Từ Tịnh Thành thở dài, cậu nhận ra cảm xúc của đám trẻ trong thời kì dậy thì rất bất ổn, ngay cả việc nghe người khác nói hết câu cũng không làm được.
Đúng là phí lòng tốt của cậu.
Từ Tịnh Thành muốn xóa bạn và coi như chưa xảy ra chuyện gì, nhưng thêm thì cũng thêm rồi, hơn nữa nhìn đối phương tìm mãi không được người, có vẻ thật sự bị tổn thương.
Nói cho rõ ràng vẫn tốt hơn.
Cậu tìm lại nội dung của bài viết để đọc, hình như người đó nói lúc nhìn cậu thay đồ là kiểu vừa gặp đã yêu.
… Y chang trong tiểu thuyết.
Xem đến cuối bài, Từ Tịnh Thành chú ý đến một dòng chữ, lần trước bỏ sót.
[Dù không nhìn thấy mặt, nếu được nhìn body một lần nữa, chắc chắn sẽ nhận ra.]
Chỉ nhìn mỗi body thôi mà cũng nhận ra được à?
Dù sao cũng chỉ là mấy tấm ảnh thôi mà.
Trước tiên, cậu gửi hai tin nhắn.
[Tôi là Beta, trước mắt không có dự định yêu ai, chỉ là tình cờ thấy bài tìm người nên nhắn báo cho bạn.]
[Tôi không có thói quen giữ liên lạc với người lạ, nếu không còn chuyện gì khác thì không cần tìm tôi.]
Cuối cùng đính kèm tấm ảnh vừa chụp.
Trong ảnh, Từ Tịnh Thành không để lộ mặt, nhưng có thể thấy rõ cậu đang cắn gấu áo bằng miệng, áo ngủ rộng thùng thình, phần eo và bụng lộ ra dưới ánh đèn rất rõ ràng, trông trắng trẻo, sạch sẽ.
Rourker không hiểu sao mình lại xui xẻo đến mức đấy.
Từ khi cậu ta đăng bài tìm người trên diễn đàn thì khác hẳn so với tưởng tượng, chẳng có tình đầu nào cả mà chỉ rước về một đám người rảnh rỗi sinh nông nổi.
Tất cả những chuyện đó khiến Rourker rất buồn, nên cậu ta ra ngoài uống rượu giải sầu với bạn cùng phòng, say mèm một đêm đến tận chiều mới tỉnh.
“Rourker, không dậy nhanh là không kịp học tiết buổi chiều đâu.” Giọng của bạn cùng phòng vang lên.
Rourker chui từ trong chăn ra, hai tay ôm lấy mặt, hé mắt nhìn qua kẽ ngón tay thì thấy hai đứa bạn cùng phòng đang chen nhau đánh răng, miệng đầy bọt kem.
Rourker ngồi dậy, cảm thấy đầu đau như búa bổ, ôm đầu hỏi: “Mấy giờ rồi? Sao chỉ có hai cậu?”
“Cuối cùng đại thiếu gia cũng chịu dậy, ngủ nướng thêm tí nữa là tan học luôn đấy.” Bạn cùng phòng đáp.
Rourker không đáp lại, cậu ta lấy điện thoại ra xem giờ. Nhìn thấy WeChat có tin nhắn mới, cậu tiện tay bấm vào rồi sửng sốt, sau đó bật dậy.
“Aaa!” Rourker vừa la hét um sùm vừa nhảy xuống giường, kết quả là quần tụt đến tận đầu gối, đi được vài bước thì ngã.
“Vãi, bị sao đấy? Dậy cái là điên luôn rồi à?” Bạn cùng phòng đến đỡ cậu ta.
Khuôn mặt Rourker đỏ đến tận mang tai, cậu ta kéo bạn cùng phòng lại lắc mấy cái: “Cậu ấy, cậu ấy nhắn cho tôi rồi.”
Bạn cùng phòng nhận ra người mà Rourker đang nói là ai, liếc mắt nói: “Chúc mừng nhé.”
Bạn còn lại nghi hoặc hỏi: “Anh này, tìm được rồi thì thôi, la hét lên làm gì? Có cần phấn khích tới mức đó không?”
“Cút, cậu thì biết cái gì.” Rourker giấu điện thoại ra đằng sau.
Không thể nói là vì nhìn thấy mấy tấm hình gợi cảm kia được.
Cậu ta sẽ không để ai nhìn thấy nó hết.
8
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
